Khi tôi trở lại anh đã chọn xong đồ và chuẩn bị đi ra. Tôi nghiêm mặt căn dặn thêm lần nữa:
- Tuyệt đối không được tắm nước lạnh.
- Biết rồi.
Vẫn là âm điệu vịt đẹt do viêm họng làm thay đổi giọng. Tôi muốn cười nhưng không cười được. Tôi đứng ở cửa phòng đợi anh đi ra.
Hôm nay dường như anh điều chỉnh đôi nạng thấp hơn mọi ngày thì phải. Khi bước đi thân người anh cúi sâu về trước và xoạc chân rộng hơn bình thường. Có lẽ vừa trải qua cơn sốt làm anh thấy mệt, anh đi chậm hơn trước đó rất nhiều. Tuy từng nhịp bước không run rẫy nhưng tôi lại cảm thấy bước chân ấy quá mức chông chênh, không chắc chắn, cảm giác cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể lăn ra hít đất vậy. Anh đi đã chậm lại còn bước dăm ba bước lại dừng một nhịp, anh di di đôi chân điều chỉnh lại tư thế rồi mới tiếp tục bước đi, rõ ràng sắp không điều khiển nổi chân mình. Nhìn vào dáng đi đó của anh tôi không biết tư vị trong lòng mình lúc ấy là gì nữa, một thứ cảm giác nao nao khó tả.
Không phải cố ý nhưng tôi đã đứng tần ngần ở cửa để nhìn anh bước từng bước chậm chạp về phía sau nhà. Tôi đứng khoanh tay để nhìn, tôi nhận ra dường như mình bị dáng đi đó của anh mê hoặc. Không, là bị thôi miên mới đúng, từng động tác của anh hằng sâu vào tâm trí của tôi. Và khoảnh khắc ấy, linh hồn của tôi chừng như bay theo từng nhịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-nhau-la-duyen-phan/3229731/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.