Tôi vội vã vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi lấy xe chạy đi. Chưa đầy ba mươi phút tôi có mặt tại bệnh viện rồi sau đó đứng ngẩn người. Tôi không quen, thậm chí chưa từng gặp mặt Vô Tình, vì cái gì nghe anh ta cấp cứu trong bệnh viện tôi lại hộc tốc chạy đến đây? Vì giọng nói của người thông báo có vẻ hoảng loạn nên làm tôi hoảng theo sao? Chắc là vậy rồi, tôi biết tôi là người rất dễ bị ngoại cảnh ảnh hưởng, bởi tôi từng xem phim rồi khóc ngây…
Còn đang đứng lơ ngơ điện thoại của tôi lại la ầm lên, tôi vừa nhận cuộc gọi chưa kịp nói gì giọng nói bên kia đã ào ào:
- Chị dâu, chị đến chưa?
- Rồi, đang đứng trước cửa bệnh viện.
- Chị ở yên đó, em xuống đón chị ngay.
Khoảng hai phút sau Phong từ trong chạy ra chào tôi.
- Chị dâu, cảm ơn chị đã đến.
Cách gọi này hình như có cái gì đó sai sai nhưng tôi không buồn để ý, điều tôi để ý lúc này là chuyện khác.
- Anh hai của anh sao rồi?
- Anh hai không sao rồi, tại khi nãy em hoảng quá nên nói vậy. Chị theo em.
Phong đi trước, tôi bước nhanh theo để đi ngang với anh.
- Anh hai của anh bị bệnh hay bị gì mà phải cấp cứu?
- Anh hai của em từ nhỏ bị bệnh tim nhưng không nghiêm trọng, đã điều trị ổn định rồi, chỉ cần không lao lực quá độ hay quá buồn quá vui sẽ không sao. Mấy hôm nay anh ấy lao lực nên bệnh cũ tái phát.
Tôi gật gù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-nhau-la-duyen-phan/151457/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.