Trịnh Hàm nghe Tống Giã nói một tràng. Cơ thể cứng ngắc không thể cử động được. Nhã Lạc có thai sao? Nhã Lạc bị bệnh sao?. Tại sao cô không nói cho anh, tại sao phải chịu đựng một mình, tại sao lại ngăn chặn anh tìm ra cô … chính anh đã một tay hại cô. Chính anh đã hủy hoại cuộc đời cô. Tại sao anh có thể nhận ra được tất cả nhưng lại không thể nhận ra tình yêu của chính mình. Đến khi Nhã Lạc đi rồi, Trịnh Hàm mới biết. Thì ra anh yêu cô nhiều đến vậy, điều tàn nhẫn nhất đối với hai người yêu nhau. Có lẽ là … âm dương cách biệt …
…
Hoàng hôn chiếu xuống Ô trấn tạo nên khung cảnh mỹ lệ. Những áng mây trôi bồng bềnh, làn gió thanh khiết thổi nhẹ đung đưa...
Trịnh Hàm đi trên con đường nhỏ dẫn đến ngôi mộ. Xung quanh ngôi mộ là những cánh hoa hồng, cô gái trong bức hình được khắc trên ngôi mộ mỉm cười thật tươi. Nụ cười ấy làm anh nhớ lại hồi hức ở cung điện Versailles tại Paris. Nhã Lạc như lại một lần nữa hiện ra trước mặt anh, cô chạy đi trước. Cô ngoảnh mặt nắm tay anh, giọng nói trong trẻo, ngọt ngào như kẹo đường
" Trịnh Hàm, chúng ta cùng ăn kẹo hồ lô nhé "
Hồi ức dần tan đi theo hoàng hôn, chỉ còn lại bức hình lạnh lẽo trên ngôi mộ
Trịnh Hàm quỳ xuống trước mộ, một dòng nước ấm từ từ tràn ra
Dưới ánh hoàng hôn, một chàng trai quỳ trước mộ cô gái. Anh lặng lẽ khóc … người ta thường nói nước mắt của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-nhau-chua-chac-da-la-huu-duyen/184962/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.