「Mộc Tinh và Tiểu Công Chúa: Như cánh chim tung cánh, liều mình vượt gió mà đi. Chúng ta đều không cần kìm nén nữa!」
***
"Thôi, coi như ngươi cũng nhìn rõ bộ dạng thật của gã!" Diệp Hồng Thanh mài kiếm xoèn xoẹt, nhìn như muốn đi chém người: "Ta thấy, bị một kẻ điên dại như gã nhìn trúng chính là họa!"
Không tốt đẹp gì đâu!
Mộc Miên nhìn ngắm cây gạo trong sân, bỗng hỏi: "Thanh, nếu ta chết thì sao?"
Có phải là sẽ kết thúc được hết thảy những chuyện muộn phiền này hay không?
"Đừng nói lung tung, ta sẽ không để ngươi chết!" Diệp Hồng Thanh khẳng định.
Những cánh hoa vô tri rơi xuống, cánh hoa vừa chạm xuống đất đã biến mất. Ở Nam phương không trồng được hoa gạo, nhưng Mộc Miên vẫn luôn có thể nhìn thấy, bởi vì cây gạo này là nguyên thân của Thanh. Ngoài nàng ra, không ai nhìn thấy!
Nàng đến nơi này để hòa thân, nhưng vua phương Nam chỉ phong cho nàng một Tần vị rồi bỏ ngỏ. Một hành động qua loa lấy lệ, nàng cũng thấy rất may mắn, ít ra ông ta không làm loạn lên vì việc người đến không phải thập công chúa. Dù sao, nàng luôn có Thanh bầu bạn, cuộc sống bình dị như thế không tệ.
.
Con người, luôn mong muốn mọi chuyện đi theo mong muốn của mình. Nhưng vận mệnh xoay vần đã định trước, chúng ta nào biết được.
Cuối cùng thì chuyện gì nên đến rồi cũng sẽ đến!
Đó là vào một đêm trăng lạnh lẽo, thái giám dẫn theo hai tì nữ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-nguoi-luc-hoa-no/2783816/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.