「Hồ ly và hoàng tử: Người có tình ánh mắt có ý, người vô tình nước chảy mây trôi.」
***
"Đại Lang! Đại Lang!"
Hoàng Phủ Tuyên Minh nhíu mày, chậm chạp tỉnh lại. Khuôn mặt của mẹ dần biến mất trong tâm trí, thay thế bằng đôi mắt long lanh của tiểu Lam.
Nàng vẫn còn túm cổ áo hắn, hỏi: "Ngươi làm sao đấy? Đột nhiên lại khóc, còn túm lấy ta gọi mẹ!"
"Xin lỗi!"
"Kia..." Tiểu Lam định nói lại thôi.
Lúc hai người họ nhìn nhau, một người ngã vào bên giường khóc rống lên: "Ôi chủ nhân! Cuối cùng cũng tìm thấy người!"
Hoàng Phủ Tuyên Minh: "..."
Tiểu Lam: "Người này với mấy người khác xông vào đây, nói ngươi là chủ nhân của bọn họ!"
Hoàng Phủ Tuyên Minh hỏi: "Những người khác đâu?"
Tiểu Lam nhếch môi: "Ta tưởng là kẻ thù đến đòi mạng ngươi, nên đánh ngất một lượt!"
Người áo đen: "Hu hu..."
.
Tiểu Lam trở về phòng, tiếp tục ngủ.
Trong phòng chỉ còn lại Hoàng Phủ Tuyên Minh và người áo đen nọ vẫn còn đang khóc.
Hoàng Phủ Tuyên Minh thấy nhức nhức cái đầu, hỏi: "Ngươi tính khóc đến khi nào hả Duy?"
Duy mếu máo giải thích: "Chủ nhân không biết đâu, nữ nhân kia ra tay ác độc lắm, thuộc hạ bây giờ cảm giác như bị gãy mất một nửa xương ức luôn! Hức!"
"..." Ta thấy ngươi còn mạng mà khóc đã là may rồi!
Hoàng Phủ Tuyên Minh không thể cử động thân mình, chỉ đành hỏi tiếp: "Các ngươi làm sao tìm được đến đây? Phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-nguoi-luc-hoa-no/2783794/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.