Khi Tiểu Bảo đang chìm trong suy nghĩ vô vị của mình thì một cô nương thanh tú bước vào. Cô nương đó cất tiếng gọi linh hồn đang phiêu du của Tiểu Bảo hoàn lại xác.
-"Bích tỷ tỷ, tỷ cũng dậy sớm nhoa, tỷ mang điểm tâm tới cho muội à?" -Giới thiệu với mọi người một mỹ nhân thanh tú hiền dịu-Mẫn Tiểu Bích, chính là tỉ tỉ xinh đẹp đã đưa nàng tới và chăm sóc cho nàng những ngày gần đây. Ừm, tỉ tỉ này xinh như vậy lại là trẻ mồ côi, vì nàng hay ngồi trò chuyện cùng tỉ ấy nên biết sơ qua. Lúc Bích tỷ lên tám, phụ mẫu tỉ ấy bị kẻ gian vu oan với tội danh tạo phản, hai người đều bị xử chém, còn tỉ ấy bị bán vào thanh lâu, rồi được một ông quan 30 nào đó mua về làm thiếp nhưng trên đường đi gặp phải cướp và nàng (Bích) bị dồn vào thế bí nhảy vực. May thay, dưới vực lúc đó Vô Hoa Thần Y đang đi hái thuốc và tình cờ cứu giúp nên Bích tỷ bái sư và sống ở Vụ Tử Cốc từ đó đến giờ. Quả là hồng nhan bạc mệnh. Tội nghiệp con bé, bé thế mà khổ. (Ly: Bích tỷ lớn tuổi hơn tỷ đó. -Bảo: Cộng tuổi hai kiếp của ta thì nó phải gọi ta một tiếng cô đấy.)
-"Muội lại ăn? A Bảo này, muội có biết từ lúc muội tới thì lương thực trong kho đã thấy đáy rồi không?"- Tiểu Bích có chút tức giận lên tiếng, nha đầu này là Tiểu Trư đầu thai chắc? Vừa ăn xong lại ăn tiếp, không biết bao tử muội ấy làm bằng gì nữa.
-"Hì hì, muội đùa thôi, ăn nhiều thế nổ bụng chết...Ủa, tỉ mang nhân sâm với linh chi đi đâu vậy?"
-"Tỉ đem đi trồng. Sư phụ nói Cấu sư bá và Lang sư thúc đã biết chỗ người giấu nhân sâm rồi nên khỏi phải giấu nữa, mặc kệ họ muốn lấy bao nhiêu tùy ý." -Tiểu Bích thuật lại lời của sư phụ mình lúc đó mà khẽ cười.
-"Ồ, xem ra sư bá, sư thúc lần này lại thắng." -Tiểu Bảo nhếch mi, Cấu bá và Lang thúc mạnh thật, lần nào sư phụ cũng phải chào thua. À, nàng xin lật lại sử đen của Hoa sư phụ một tí.Thật ra thì chẳng có gì, tổng hợp trong vài chữ sau: "Luôn bại dưới huynh đệ ruột của mình." -Thế đấy.
Còn nàng, chả hiểu đầu Hoa bà bà bị sao mà giờ nàng thành đồ đệ của bả luôn rồi. Cứ có cảm giác bà ấy thu đồ đệ như nhận nuôi trẻ và Vụ Tử Cốc là một nhà trẻ mồ côi vậy. Mặc dù ở đây chỉ có 14 người, tính cả nàng là 15.
-"Cho muội đi cùng với tỉ nha, dù sao muội cũng rảnh." –Tiểu Bảo vui vẻ đề nghị.
-"Ừm, được. Ở trong phòng mãi chắc muội cũng chán lắm, ta ra ngoài đổi gió vậy."
-"Đúng vậy đó ạ. Bích tỷ là người tuyệt nhất." -Mỗ nữ nào đó chân chó lấy lòng.
-"Muội đó, miệng ngọt thật nha." -Hai tỉ muội cứ líu ríu như vậy dọc đường đi.
-"Này nha đầu, trời sáng rồi đó, dậy mau đi..." -Vô Nhất Lang lay một tiểu cô nương dậy.
Tiểu cô nương kia nghe vậy, tay chân khua loạn vài cái đánh trúng người hắn, miệng khẽ oán: -"Trời chưa sáng, để ta ngủ tí." -Sau đó trùm chăn kín đầu quay sang chỗ khác.
Trên đầu hắn(VNL) chảy xuống ba vạch đen, cứ có cảm giác hắn đổi nghề từ trộm sang làm vú nuôi. A phi, hắn vẫn là trộm chính cống nha.
-"Nhãi ranh, không dậy thì nhịn ăn điểm tâm đi." -Hắn vừa dứt lời thì tiểu cô nương trong chăn đã chui ra, dụi mắt và nhanh như chớp, điểm tâm hắn cầm trên tay đã bay đi, yên vị trên tay mỗ nữ nào đó.
Khoé miệng Nhất Lang Vương giật giật, tốc độ thật nhanh. Quả nhiên dùng "Mĩ thực kế" là chuẩn nhất.
-"Này nha đầu." -Thấy tiểu cô nương kia sắp ăn xong, hắn lên tiếng.
-"Ta có tên họ đoàng hoàng nha lão già, tên ta là Phượng Tử Linh." -Nuốt miếng bánh cuối cùng xuống, Tiểu Linh bất mãn lên tiếng.
Hế lô mọi người, nàng-trạch nữ Phượng Tử Linh đã lượm được cục thịt ngon nhất Quả Đất của các đồng chí trạch nữ trên thế gian. Phải, nó chính là: XUYÊN KHÔNG. Ừm, nàng xuyên có vẻ không thuận lợi lắm vì bị nhỏ lại về lúc 10 tuổi, cái tuổi đầy kí ức nàng không muốn nhớ tới... Tính đến hiện nay là ngày thứ ba từ ngày mà nàng xuyên đến. À, nhắc qua một chút người đã cứu nàng-Vô Nhất Lang, tự xưng là Vương làng đạo chích, biệt danh Nhất Lang Vương, tính cách như ma ma trong kĩ viện chăm sóc món "hàng" kiếm lời cho mình. (Ly: Phụt, so sánh ngầu quá.)
Hắn nhân danh muốn nàng báo ân nên ghi tên nàng vào đệ tử everywhere của hắn. Mọi nơi nghĩa là hắn thu nhiều đồ đệ vì chỉ cần hắn ưng ý thì ngươi đã có thể làm đồ nhi ngoan của hắn. Nhưng hắn lại nhanh quên tên người, toàn gọi tắt là "nhãi ranh". Hảo bực mình nha.
-"Gọi thế nào chả được, mỗi cái tên thôi cũng lằng nhằng." -Vô Nhất Lang nốc bình rượu lên tu một hơi.
-"Ồ, thế sao? Vậy ta gọi ông là Nhất Khoai Lang nhé?" -Tiểu Linh vừa dứt lời thì cảm giác được một cỗ rượu nồng phun tới.
-"Vớ vẩn! Sao có thể gọi như vậy được? Tên ta là bất khả xâm phạm..." -Hắn đang hùng hồn nói thì bỗng cảm thấy sống lưng ớn lạnh, hình như hắn thấy được một luồng sát khí mạnh mẽ.
-"Vô...Nhất...Lang...ông đang chê mình sống quá lâu sao?!" -Một tiếng khủng long hống vang lên. Ực, hắn quay đầu lại thì thấy Tiểu Linh đang nhìn như muốn băm vằm bổ xẻ hắn ra thành mấy khúc.
-"Ðồ, đồ nhi ngoan, vi sư đi kiếm đồ ăn cho con." -Dứt lời, hắn (VNL) đã chui cửa sổ tẩu mất. Ðùa sao, ở lại thêm nửa khắc thì hắn chết chắc, vẫn là tẩu nhanh đi. Nhóc đó nhìn vậy mà có cách chỉnh người hãi lắm. Lần trước có quán đồ ăn không ra gì lấy giá cắt cổ làm nó sinh khí, mắng cho một trận khiến lão chủ quán á khẩu không nói được gì rồi vài hôm sau quán đó rớt khách thê thảm và đóng cửa. Người chứng kiến cảnh đó còn bí mật tôn nó làm tiểu tổ tông đấy.
Tiểu Linh mà biết có người tôn mình như thế chắc chắn sẽ hất cằm lên mặt: -"Chuyện nhỏ, bổn cô nương chửi có bài bản và có văn hoá quá mà. Cho ngươi biết, ca ta là luật sư cũng chỉ đáng xách dép cho ta thôi."
-"Khốn nạn, ông không đem được gì ngon về thì chuẩn bị làm công công đi!" -Tiểu Linh ngoái cổ ra ngoài cửa sổ hét lớn, hắn nghe được câu này suýt nữa đâm vào tường nhà. Công công?! Trời, trí tưởng tượng hảo phong phú...
Hừm, Tiểu Linh thay bộ y phục bị dính rượu ra, Lang má má chết tiệt, dám phun rượu lên nàng, hại nàng sáng sớm đã phải tắm. Tẹo nữa lão về thì phải cắt ít tiền bồi thường mới được...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]