Vào tháng 10, thời tiết chuyển lạnh, chiếc áo khoác nhỏ của Kiều Hân bị kéo đến bên ngắn bên dài, váy bên trong đã bẩn hết, tất cũng rách bươm.
Bất chợt Tống Chấp nhớ tới trước khi đi Hướng Ca đã nhờ Cung Mạt để mắt tới cô, lại nhìn đoạn đùi trắng nõn bị lộ ra ngoài của cô gái nhỏ, xoay người bước đi.
Kiều Hân cho rằng hình như Tống tổng đã bỏ qua cho mình, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vừa thở được một nửa, Tống Chấp lại quay đầu, cau mày nhìn cô: "Ngẩn người ra đấy làm gì? Đi thôi."
Kiều Hân ngơ ngác lên tiếng, ngoan ngoãn theo sau.
Tống Chấp đưa cô trở về văn phòng, lúc này cả tầng đã không có bao nhiêu người, Tống Chấp đẩy cửa đi vào, đi đến bên cửa sổ lấy chiếc áo khoác đang treo trên giá xuống ném qua cho cô, chợt hỏi: "Cô về nhà bằng gì?"
Tay chân Kiều Hân luống cuống bắt lấy nhưng bắt không được, chiếc áo khoác rộng lớn trùm kín đầu cô, mang theo hương thơm nam tính nhàn nhạt.
Cô lấy áo xuống ôm vào trong ngực: "Tôi ngồi xe buýt về."
Tống Chấp đặt mông ngồi xuống ghế, chống tay nhìn cô một cái rồi bĩu môi: "Cô định cứ thế này mà về à?"
Kiều Hân nghiêng đầu: "Dạ?"
"..."
Sao mình lại đi nói chuyện với cô ngốc này chứ?
——Đây là suy nghĩ duy nhất nảy ra trong đầu Tống Chấp.
Tống Chấp thích người thông minh, bất kể là nam hay nữ, bởi ít nhất nói chuyện với họ không mệt chút nào.
Anh lười nhiều lời với cô, trực tiếp cúi người mở ngăn kéo cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-nguoi-dung-luc/829274/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.