Editor: Chanh
Người con gái anh thích nằm ngay bên gối, đôi mắt ngái ngủ ngước nhìn anh, nói rằng dù sao em cũng thích anh như vậy.
Rõ ràng là bầu không khí ái muội vô cùng, một giây trước nơi đáy lòng còn đang xao động trong nháy mắt đã bị sóng biển cuốn đi, phẳng lặng êm ả không chút gợn sóng.
Lúc cô nói những lời này, hơi thở quá sạch sẽ.
Khiến người ta không khỏi bình tĩnh lại, cuốn bay mọi ý niệm lung tung rối loạn trong đầu.
Chỉ muốn ngắm nhìn cô, muốn nghe cô nói lời thích một lần nữa.
Chu Hành Diễn nghiêng người nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, không nhịn được giơ tay nghịch khẽ bờ mi dài gần trong gang tấc.
Hướng Ca theo phản xạ nhắm mắt lại, trên hàng mi truyền đến cảm xúc hơi ngưa ngứa, cô bèn giơ tay đẩy tay anh ra.
Chu Hành Diễn thu tay, thở dài một tiếng.
Hướng Ca mở mắt, đầu vẫn vùi trong chiếc gối mềm mại: "Hành Hành, anh luôn phải trực đêm mà sao da vẫn đẹp thế?"
Chu Hành Diễn trầm giọng đáp: "Bởi vì sinh hoạt bình thường của anh giống ông già."
"..."
Hướng Ca im lặng một hồi, không chịu thua: "Em thức đêm nhiều mà da vẫn đẹp đấy thôi."
"À." Chu Hành Diễn chậm rãi nói, "Em cũng biết mình là con cú đêm à?"
Anh nghiêng người tắt đèn đi, trong phòng nhanh chóng tối đen như mực.
Hướng Ca "Ơ" một tiếng, đôi mắt mở to thao láo không nhìn được gì, chỉ có thể nghe thấy thanh âm của anh trong màn đêm tĩnh lặng, khoảng cách rất gần, rõ ràng lại từ tốn: "Ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-nguoi-dung-luc/829238/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.