Editor: Chanh
Cảm giác đầu tiên là gì?
Là hoàn toàn bừng tỉnh.
Thì ra là thế.
Thái độ của anh từ từ dịu lại, đối xử với mình tốt như vậy, hóa ra là vì thế.
Thậm chí cô còn bắt đầu cảm thấy rằng anh cũng thích cô. Vốn dĩ cô đã cho rằng, có lẽ anh cũng nhớ cô.
Kết quả thì sao.
Hết thảy đều như đang cười nhạo cô tự mình đa tình.
Cảm giác tiếp đó là gì?
Xấu hổ.
Như thể lớp che đậy cuối cùng bị xé toạc không hề thương tiếc, trần trụi, tủi nhục vô cùng.
Duy chỉ mình anh.
Chỉ một mình anh là người cô không muốn nhận sự đồng tình, thương hại.
Chàng thiếu niên cô từng yêu sâu đậm như thế, Hướng Ca hy vọng ở trong lòng anh, mình vẫn mãi là thiếu nữ không nhiễm bụi trần, vĩnh viễn tươi cười xán lạn.
Bầu không khí ngưng trệ, cả phòng khách im lặng như tờ, Hướng Ca cúi đầu: "...Anh biết rồi?"
Chu Hành Diễn không trả lời.
"Anh biết hết rồi?"
Bả vai và bờ mi Hướng Ca run rẩy, thanh âm rất thấp, nhưng lại rõ ràng, "Chuyện của nhà em anh cũng biết."
"Mọi chuyện của em, anh đều biết."
Ngón tay Chu Hành Diễn cứng đờ, nắm chặt thành quyền, khớp xương dần trắng bệch.
Sau khi đọc xong kịch bản của <Kén>, phản ứng đầu tiên của Chu Hành Diễn là muốn gặp cô.
Anh không biết tại sao, sự lo lắng tựa như vùng đồng cỏ hoang, bò lên với sức sống mãnh liệt của nó, khiến người ta không có cách nào bỏ qua.
Anh nhớ đến đôi mắt đen kịt kia, trống rỗng, chết lặng, vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-nguoi-dung-luc/829234/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.