Editor: Chanh
Có đôi lúc, mọi chuyện chính là tình cờ như vậy.
Tất nhiên Chu Hành Diễn biết Hướng Ca đang làm gì.
Thế nên trước đó, lúc cô đứng dưới hành lang bệnh viện nói với anh rằng mình là một tác giả, Chu Hành Diễn còn khá tò mò.
Tò mò không biết với cái mác viết văn này, cô có thể tạo ra được sóng gió gì.
Kết quả lại chứng minh, cô không cần làm gì cũng có thể tạo ra được sóng to gió lớn.
Chu Hành Diễn siết chặt tập kịch bản trong tay, dựa đầu vào sofa, cũng không có ý định mở ra xem.
Mẹ Chu dựa lưng vào ghế nhìn anh một hồi, sau đó đột nhiên mở miệng: "Cứ cầm về đi."
Chu Hành Diễn ngẩng đầu.
"Trong thư phòng mẹ còn một tập nữa, này con cứ cầm về đi." Mẹ Chu cười cười, "Dù gì trong chốc lát cũng không đọc xong được, nếu thật sự hứng thú thì cứ cầm về từ từ mà đọc."
Anh không nói gì.
Mẹ Chu lại nổi máu tò mò, "Còn tưởng con trai đột nhiên về thăm nhà là vì nhớ mẹ cơ, kết quả thì sao nào? Con quen ai có nhận kịch bản này à?"
Chu Hành Diễn nâng mắt: "Có người ạ."
Mẹ Chu giật mình, bà vốn chỉ thuận miệng đùa một câu, không ngờ lại có thật, "Người nào? Nam hay nữ thế?"
Chu Hành Diễn trầm ngâm mở miệng: "Người mới thôi mẹ." Lại bổ sung thêm, "Là người mẫu."
"Con bé diễn vai nữ chính kia à?" Mẹ Chu chớp chớp mắt, hàng mi dài cong như cánh bướm, mang theo chút giảo hoạt vốn không nên có ở tuổi này, "Thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-nguoi-dung-luc/829227/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.