Tác giả: Công Tử Như Lan 
Chỉnh sửa: Lỗi Lỗi 
Biên tập: Goblin 
Trợn tròn mắt nhìn bản thân trọng thương nằm đó không ngừng đổ máu, khóe miệng Lộ Dương co rút, không ai bảo cậu thăm tù còn có thể bị chém a!!! Đây không phải là lừa tình sao!! 
Từ dưới đất ngồi dậy, Lộ Dương ăn hai viên bổ huyết, lui về sau, tìm một gốc cây tương đối an toàn tĩnh toạ điều tức, xác định đã cách ly nơi xảy ra án mạng một khoảng nhất định mới dám nhắn tin cho Quân Lâm. 
[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi bị chém    
[Hảo hữu]  [Quân Lâm]: Ai? 
[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Theo quần áo hình như là quan binh coi ngục, tôi  vừa chạy tới cửa liền bị chém, cơ mà lạ lùng, bọn nó không giết tôi, chỉ đánh tôi trọng thương thôi. 
[Hảo hữu]  [Quân Lâm]: Nghe giọng điệu cậu giống như rất muốn chết nhỉ 
[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Làm gì có!! Tại sao lừa tình như vậy, tôi cũng sắp vào được bên trong rồi! Còn nữa, cái này, là thái độ anh đối với ân nhân nghìn dặm xa xôi tới gặp anh à?!! Không phải nên cảm kích không nguôi lấy thân báo đáp sao?!! 
[Hảo hữu]  [Quân Lâm]: A, ân nhân? 
Lộ Dương sờ sờ mũi, nhẹ giọng ho khan, không cẩn thận lại diễn sâu nữa rồi. 
[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Khụ, sư huynh cái đò không phải trọng điểm, trọng điểm là tôi làm sao đi vào? Tôi cũng đã chạy tới đây rồi, không thể cứ vậy mà về, vả lại ban nãy đánh tôi là ai, chẳng nói năng chi xông lên liền đánh, đánh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-mat-offline-gap-trung-boss-phai-lam-sao/526605/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.