Đột nhiên nhớ tới khi đi còn không nói với Dịch Hồi, sợ anh về nhà không thấy cô lại phát điên lên, vội vàng lấy điện thoại ra, quả đúng như vậy, trên điện thoại thể hiện đến mười mấy cuộc gọi nhỡ đền là của anh gọi tới.
Tạ Xuân Hồng vội vã gọi cho Dịch Hồi, bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Xuân Hồng, em đi đâu vậy?” Giọng nói lo lắng của Dịch Hồi truyền tới, giữa đêm khuya lạnh lẽo nơi đây cảm giác rất ấm áp an tâm.
Tạ Xuân Hồng nắm chắt điện thoại di động: “Dịch Hồi, anh đừng nóng … Em muốn nói cho anh biết, em có chút chuyện phải trở về thị trấn…”
Dịch Hồi thở phào nhẹ nhõm, anh đã sợ hãi lo lắng đi tìm cô cả một buổi tối, còn tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Thị trấn? Em về thị trấn làm gì?”
Tạ Xuân Hồng đột nhiên có chút chột dạ không dám mở miệng, ngập ngừng nửa ngày không biết giải thích thế nào.
Dịch Hồi lúc này đã bình tĩnh trở lại, giọng nói bình thản hỏi: “Là vì Đường Sơ?”
Tạ Xuân Hồng vội vàng giải thích: “Thật xin lỗi, em nghe nói chị Tô Văn lại nằm viện, em không yên lòng …”
“Em không yên lòng là vì Tô Văn hay còn vì Đường Sơ nữa?” Dịch Hồi lạnh lùng cắt ngang lời cô, “Em chừng nào thì có thể không yên lòng vì anh? Em có biết em đột nhiên biến mất đã làm anh lo lắng nhiều đến thế nào không? Anh như một người điên chạy đi tìm em cả một buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-vui-ve/2719057/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.