Thẩm Diễm nói: "Cái này..."
Cố Thừa Minh giễu cợt, "IQ của em không phải không tiến, mà là lùi rất nhiều."
Thẩm Diễm hít sâu một hơi: "Cho nên không cần phải tìm chỗ ở cho tôi, làm ơn đưa tôi đi tìm một khách sạn gần đây."
Cố Thừa Minh không nói gì, bình tĩnh lái xe.
Thẩm Diễm không khỏi tức giận, Cố Thừa Minh nói đi về, Thẩm Diễm cũng không biết đó là nhà nào? Phải chăng là căn nhà đã từng khiến cô nhục nhã sống trong bóng tối suốt một năm hôn nhân?
Cô cười tự giễu, không thể nào, Cố Thừa Minh sao có thể làm chuyện ngớ ngẩn như vậy.
Thẩm Diễm nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn thành phố từng chứa đựng bao tình yêu và nước mắt của cô, đang ngẩn ngơ thì điện thoại reo, Thẩm Diễm lấy điện thoại ra nhìn, thấy tên trên màn hình, vẻ mặt cô không khỏi kinh ngạc: "Tần Tiêu, Bánh Đậu tỉnh rồi à?"
Tần Tiêu ở đầu bên kia điện thoại lẩm bẩm: "Dậy đi nào tiểu Bánh Đậu, người mẹ nhẫn tâm của con muốn nói chuyện với con này."
Ngón tay Thẩm Diễm run lên không kiểm soát, cô nghe thấy tiếng thở dốc phảng phất ở đằng kia, thì thào: "Bánh Đậu, là mẹ."
"Con ghét mẹ, mẹ nói dối Bánh Đậu." Cậu bé bất mã nhỏ giọng.
Trái tim đau đến chết đi sống lại, Thẩm Diễm cố nặn ra một nụ cười: "Thực xin lỗi, mẹ sai rồ, ngày mai mẹ trở về Bánh Đậu có thể trừng phạt tùy ý, được không?"
"Không ... Mẹ, mẹ phải trở về ..."
Thẩm Diễm sửng sốt một hồi, thật lâu sau mới hiểu được ý tứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-sau-ly-hon/918003/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.