Cố Thừa Minh buổi tối không về nhà ăn cơm, Hà Uyển tức giận đến mức trực tiếp ngồi trên sô pha lầu một đợi anh, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, bà ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ đêm.
Hà Uyển thực sự đã rất mệt mỏi, nhưng bà vô cùng không hài lòng với những gì Cố Thừa Minh làm hôm nay.
Cố Thừa Minh hơi kinh ngạc khi nhìn thấy bà.
Hà Uyển ngồi đó lạnh lùng hỏi: "Còn biết về nhà sao?"
Cố Thừa Minh biết tại sao bà tức giận, nhưng hiện tại anh cũng không có tâm trạng giải thích, Cố Thừa Minh cởϊ áσ khoác, khoác lên cánh tay, nói "ừm".
Hà Uyển đột ngột đứng dậy, tức giận nói: "Máy bay đến từ trưa rồi, sao còn không về nhà? Tôi gọi điện thoại cho anh nhiều lần như vậy, không phải nói cho anh biết là Tĩnh Toàn đang ở đây sao? Anh biết chúng tôi đang đợi mà . Tĩnh Toàn chiều nay vẫn đang quay phim, vì anh mới xin nghỉ, anh có biết ảnh hưởng xấu đến con bé như thế nào không?"
Hà Uyển tức giận, nhưng ánh mắt Cố Thừa Minh vẫn lạnh lùng, lãnh đạm.
Hà Uyển sững người một lúc, nhưng không nói tiếp.
Cố Thừa Minh nhẹ nhàng lướt qua bà, hờ hững nói: "Cô ấy liên quan gì đến con?"
Hà Uyển nhìn bóng lưng lãnh đạm của anh, trầm mặc vài giây, sắc bén nói: "Cố Thừa Minh!"
Hà Uyển là mẹ của anh, cho dù Cố Thừa Minh có xấu xa như thế nào, dù trong lòng có bao nhiêu câu hỏi, anh vẫn biết giới hạn.
Cố Thừa Minh thở phào nhẹ nhõm, dừng lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-sau-ly-hon/917997/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.