Sau khi Thẩm Diễm nói xong, Cố Thừa Minh bật cười, Thẩm Diễm nhìn chằm chằm người đàn ông cách đó vài bước, một lúc sau mới lẩm bẩm nói: "Anh điên rồi, thật là không có não."
Nói xong, cô hỏi lão Trương, người đang đứng đóng băng bên cạnh, "Não của ông chủ anh có chuyện gì, hay là bị hỏng rồi?"
Lão Trương nhịn cười nói: "Thẩm tiểu thư, không có chuyện đó."
"Ồ." Thẩm Diễm thở dài, có vẻ tiếc nuối.
Cố Thừa Minh sắp điên đến mức dở khóc dở cười, Bánh Đậu nhìn Thẩm Diễm, sau đó lại nhìn Cố Thừa Minh ánh mắt trống rỗng, hiển nhiên cậu không hiểu được tình huống hiện tại.
Cố Thừa Minh hít sâu một hơi nói: "Lão Trương, đưa đứa nhỏ đi đâu đó một lát."
"Không được!" Thẩm Diễm đột nhiên thay đổi sắc mặt, chặn Bánh Đậu lại, kiên quyết nói: "Muốn nói chuyện thì nói chuyện ở đây, không được đem con tôi đi."
Nếu không phải Thẩm Diễm phong thái bình thường, Cố Thừa Minh sẽ cho rằng người phụ nữ này điên rồi, tại sao lại giống có thù lớn đối với anh như vậy? Đứa nhỏ không phải của anh, cho dù ly hôn, anh cũng sẽ không bao giờ dùng đứa trẻ này để trả thù cô.
Thì ra trong đầu cô là như vậy, Cố Thừa Minh vẻ mặt ngây ngốc nói: "Em muốn chúng ta nói chuyện quá khứ trước mặt con của em sao?"
Thẩm Diễm cau mày suy nghĩ, lão Trương thấy hai người lại sắp "cãi nhau", đúng với nguyên tắc làm người tốt, liền nhăn mặt: "Thưa ngài, trên đường đi vừa rồi, tôi nhìn thấy một quán cà phê cách đây hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-sau-ly-hon/244116/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.