Về nhà đã được mấy ngày, thừa dịp giữa trưa không có gì làm, Lộ Thái ở trong phòng lăn qua lộn lại trên giường, vùi mặt vào chăn hít sâu một hơi. Thật thơm, vẫn là mùi hoa hồng nhàn nhạt quen thuộc, là mùi mà cậu thích nhất. Lần mò điện thoại trên tủ đầu giường, nằm ngửa, mở ra danh sách gọi, vẫn là không có người nào, vì vậy cười tự giễu một cái, dứt khoát xóa bỏ toàn bộ số trên danh bạ.
A, thoải mái.
Kỳ thật Lộ Thải cũng khôn phải không biết, cùng cậu hi hi ha ha một chỗ đều là những người nào. Trong nhà đều có chút tiền, trong cái vòng này chưa đến tuổi trưởng thành đã chơi đến hung (*dữ dội, ác liệt) đánh bài đua xe trêu chọc phụ nữ, cũng chỉ có mình cậu mới an phận, rượu không dính người cũng không đụng, khuya về nhà chưa vượt quá mười một giờ, là một đứa con ngoan bị người ở sau lưng cười nhạo.
Cậu không thích những người này, nhưng là quá tịch mịch, vẫn sẽ ra ngoài cùng ăn một bữa cơm gì gì đấy.
Lộ Thải dùng ngón tay kéo màn hình lên, dãy số có tên “Mẹ” này cũng chưa từng xuất hiện ở cột gọi nhỡ. Cũng đúng, từ sau khi cha chết, mẹ liền lộ ra bộ mặt thật, dù sao bà cũng chỉ vì tiền, hiện tại biến thành quả phụ rồi, ngược lại chơi bời lại càng phóng túng hơn nhiều so với trước đây. Đã thật lâu chưa gặp mặt, nghe nói bà ở bên ngoài lại có người tình mới.
Cậu nhếch miệng, ném điện thoại đã sắp hết pin lên gối, lật người lại, úp sấp trên giường cong chân lắc qua lắc lại. Suy nghĩ một chút, lại cầm di động lên, đối với màn hình sáng, ấn vào mục tìm kiếm, nhưng lại không nhớ nổi phải đánh xuống tên ai.
“Thật kỳ quái, như thế nào lại nghĩ không ra?”
Bất giác ngẩn người, trong đầu vẫn là từng mảnh vỡ kỳ quái, dường như không thuộc về ký ức của hiện tại, nhưng mỗi một cái đều có cậu, còn có một bóng người mơ hồ vẫn luôn bên cạnh cậu.
Đại khái là một người đàn ông trẻ tuổi, ở thời điểm vui vẻ sẽ ôm cậu xoay vòng, cậu sợ tới mức hung hăng cắn một cái lên vai; cũng sẽ ngồi trước máy tính gõ bàn phím, sau đó bị hắn ở sau lưng nhào tới, hai người ấu trĩ mà thọc lét đối phương.
Còn có…
Dùng sức lắc lắc đầu, vẫn là nhìn không thấy mặt đối phương, bên trong mộng ảnh dường như cùng đối phương rất gần gũi.
Gần đến mức vượt qua giới hạn bạn bè.
Lộ Thải hơi giật mình, trong hai mươi ba năm qua, căn bản không có người nào có thể đi vào bên trong bức tường của cậu, huống chi là một…. người đàn ông? Cậu dám khẳng định, bản thân chưa từng thấy qua đối phương.
Chẳng lẽ bị đập bể đầu, liền sẽ biến thành đồng tính luyến ái sao?
A, thật phiền. Cậu gõ đầu mình một cái, quyết định không xoắn xuýt vấn đề này nữa, rời giường, xỏ dép lê ra khỏi phòng, một đường *lẹp xẹp* đi xuống dưới lầu. Dì Vương đang ở trong phòng bếp nấu cơm, quay đầu nhìn thấy Lộ Thải đi tới, giận dữ ném cái xẻng (*xèng xào) trong tay, lau quẹt quẹt vài cái trên tạp dề, sau đó không nặng không nhẹ đánh một cái lên tay cậu.
“Đã nói đừng chạy lung tung, ỷ vào xuất viện liền muốn làm xằng làm bậy đó hử?” Sau khi khiển trách Lộ Thải hành vi xem nhẹ dặn dò của bác sĩ xong, dì Vương liền đẩy cậu ra ngoài, “Bên trong vừa khói vừa dầu, đi ra ngoài đi ra ngoài, nghỉ ngơi thật tốt cho dì.”
Lộ Thải một bên cảm nhận tình yêu của một người không phải mẹ nhưng vượt hơn cả mẹ, một bên nắm tay bà kéo vào phòng bếp, có phần hứng thú nhìn chằm chằm vào đồ ăn đang sôi ùng ục trong nồi, nói: “Dì à, con chỉ muốn học nấu cơm, chỉ đứng bên cạnh nhìn, không quấy rối!”
Lúc này dì Vương nhưng không thể nào hiểu nổi, Thái Thái này từ sau khi khỏe lại, người an tĩnh không ít, không như trước kia cùng đám hồ bằng cẩu hữu* ra ngoài làm loạn coi như xong, đứa nhỏ mười ngón tay không dính qua nước xuân, hiện tại lại bảo muốn học nấu cơm?
(*Nguyên văn 狐朋狗友 bạn bè cùng nhau làm chuyện xấu.)
Đón nhận ánh mắt tràn ngập hoài nghi cùng không tín nhiệm, khóe miệng Lộ Thải giật giật, ho khan vài tiếng, giải thích: “Dì à, con thật sự không phải là hứng khởi nhất thời, dì tin con một lần đi.”
Được rồi, từ trước đến nay dì Vương vẫn luôn cưng chiều cậu, thấy cậu kiên trì như vậy cũng liền bỏ qua. Lộ Thải liền mặt dày, như con quay di chuyển theo bà, thỉnh thoảng hỏi một câu tại sao chỗ này lại cắt xéo, lúc nào thì cho muối vào.
Nhưng cậu không nghĩ muốn nói rõ nguyên nhân thật sự.
Có ngốc, cậu cũng không dám nói mình ở trong mộng (?) nấu cơm cho một người đàn ông xa lạ, rất thuần thục còn rất thích ý, mới đột nhiên nảy lên ý niệm rửa tay nấu canh trong đầu.
Chỉ sợ dì Vương sẽ cho rằng cậu trúng tà.
Một bên học nấu cơm (đốt nhà bếp),một bên ru rú trong nhà một tuần, Lộ Thải mới bắt đầu suy tư con đường kế tiếp đi như thế nào.
Không sai, lúc trước bởi vì tốt nghiệp đại học, cậu và đám người trong lớp lại không quá quen thuộc, trong lòng hoảng sợ không biết nên làm cái gì, cho nên mới chạy theo một đám nhị thế tổ chơi đùa phóng túng. Đêm đó cậu ngược lại một giọt rượu cũng không dính, kết quả bị mấy người say rượu ồn ào liên lụy, đánh nhau với khách say rượu ở bàn khác, mới bị một gậy đánh vào đầu phải vào bệnh viện.
Thật sự là tuổi trẻ nông nổi, hệt như kẻ đần. (*Nguyên văn là 智障 trí chướng: đần độn, thiểu năng.)
Trong lòng thầm mắng bản thân lúc ấy, Lộ Thải chống cằm, thuận tay liền ấn mở hòm thư thật lâu không xem. “A???” Cậu đột nhiên mở to hai mắt hô lên kinh ngạc, dịch cái ghế lên trước, mắt đều sắp dán vào màn hình rồi.
Đây là một bức thư điện tử, người gửi thư là một sư tỷ quen biết, mời cậu tham gia vào một studio thiết kế nhà ở. Hai người bọn họ là nhờ thầy hướng dẫn kia mà vô tình gặp mặt, Lộ Thải có thể thuận lợi tốt nghiệp, ngoại trừ có thầy hướng dẫn chỉ bảo, cũng phải nhờ vào cô lúc ấy là nghiên cứu sinh trợ giúp. Sư tỷ vẫn luôn đối với loại người được sao hay vậy như cậu xì mũi xem thường, cũng khuyên cậu đừng lấy việc chơi hơn việc học. Nhìn bức thư vẫn là cách nói gọn gàng dứt khoát trước sau như một của cô, cậu không khỏi nở nụ cười.
(*Nguyên văn Đắc quá thả quá – 得过且过 – dé guò qiě guò (câu từ thời Nguyên. Chỉ cần đủ để sống qua ngày, liền như vậy mà sống qua ngày. Hình dung không có chí hướng cao xa, tính toán xa xôi, qua ngày nào hay ngày đấy. Hiện tại cũng dùng để chỉ làm việc, học tập cẩu thả tùy tiện)
Quả nhiên, ngoại trừ dì, vẫn còn có người thật sự quan tâm cậu a.
Lộ Thải rất hứng thú với lời mời này. Không có gì khác, chỉ vì sư tỷ dư tài thiếu tiền, cậu việc học không tinh nhưng rất có tiền. Cơ hội khó có được, cậu nhanh chóng hồi âm cho đối phương, sau một hồi trao đổi, hai người ăn nhịp với nhau. Sau khi quyết định sơ bộ kế hoạch hợp tác, Lộ Thải thở phào một hơi, ngồi phịch xuống ghế, nắm chặt tay bình phục tâm tình kích động.
Cậu thật sự không muốn giống như kiểu trước đây, cầm tiền ngơ ngơ ngác ngác sống qua ngày.
Không cố gắng, như thế nào xứng đáng với người kia?
Tuy rằng ký ức không hoàn chỉnh, nhưng càng ngày càng rõ nét, Lộ Thải cũng càng lúc càng tin tưởng đối phương thật sự tồn tại, chỉ có điều chưa xuất hiện mà thôi. Trong khoảng thời gian này trong điện thoại cậu chứa đầy mấy loại tiểu thuyết trùng sinh xuyên việt, cũng không phải chỉ xem cho có.
A, khẳng định không ai tin tưởng cậu, nhưng mà cậu muốn đợi, xem đối phương có thể vào một ngày nào đó đột nhiên xuất hiện hay không. Trước lúc đó mình tuyệt đối phải đầy đủ ưu tú, mới…. xứng với đối phương.
Lại biến thành tâm phiền ý loạn rồi, mỗi lần nghĩ tới, liền cảm thấy bản thân quá cố chấp*. Lộ Thập ôm đầu gối, cong người trên ghế cúi đầu, tự lẩm bẩm ——
(*Nguyên văn 矫情 kiểu tình, k hiểu nghĩa từ này.)
“Rốt cuộc, anh đang ở đâu?”