Thẩm Gia còn đang phấn khởi mừng như điên, cũng không mất mát gì, lại kích động hét lên với Phùng Thiếu Quân một lần:
"Thiếu Quân biểu muội, Tứ đệ hôm nay thắng liên tiếp hai mươi ba trận, giành vị trí thứ nhất! ”
Thiếu niên lang ái mộ, như một trận gió, đến nhanh đi nhanh hơn.
Mấy ngày trôi qua, Thẩm Gia đã từ trong đau đớn thất tình phấn chấn lên. Thấy nàng, cũng không có ngăn cách gì, vẫn là bộ dáng vô tâm vô phế hoạt bát vui vẻ.
Thật tốt.
Phùng Thiếu Quân mím môi cười:
"Ta đã sớm nói qua, biểu ca nhất định có thể đoạt được ngôi vị quán quân. ”
Thanh âm mềm mại dễ nghe, nhẹ nhàng truyền đến tai Thẩm Hữu. Hôm nay tâm tình Thẩm Hữu cực tốt, khó có thể không căng mặt. Cũng cười với Phùng Thiếu Quân.
Nụ cười này, phảng phất băng tuyết tan chảy. Lại giống như trong khe đá nở ra một đóa hoa tươi.
Đôi mắt đen kia không còn lạnh lùng nữa, lộ ra ý cười nhẹ nhàng, có kinh diễm kinh tâm động phách.
Phùng Thiếu Quân: "..."
Phùng Thiếu Quân có chút xấu hổ bị sắc đẹp mê hoặc trong chốc lát.
Giống như có một sợi lông vũ nhẹ nhàng, gãi ở đầu tim, có chút ngứa ngáy.
Đợi nàng phục hồi tinh thần lại, Thẩm Hữu đã cùng Đại Phùng thị đi xa. Thẩm Gia cũng vội vàng đuổi theo.
Dượng Thẩm Mậu, bước chân hôm nay cũng đặc biệt nhẹ nhàng, cười nói với Phùng Thiếu Quân:
"Chuyện vui bực này, trong phủ dù sao cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-quan-tim-kiem-tinh-yeu/3113311/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.