Hắn có cảm thấy tốt không?
Rất tốt.
Thứ nhất, hoàn cảnh của Phùng Thiếu Quân đã được giải quyết. Tảng đá lớn treo trong lòng hắn rơi xuống đất.
Thứ hai, hôm nay hắn gặp được người từng xuất hiện trong mộng.
Hắn rốt cục có thể xác định, trong mộng cảnh hết thảy không phải ảo cảnh, đều là sự thật. Trong mộng Yến vương Tần vương là thật, Phùng công công cũng là thật.
Thẩm Hữu cả ngày rầu rĩ không lên tiếng, khuôn mặt trầm tĩnh. Lúc này mặt mày giãn ra, khó có được một tia ý cười.
Thẩm Gia cũng đang cao hứng, không phát hiện ra cái gì không đúng, hưng trí bừng bừng nói:
"Tin tức tốt bây giờ, phải sớm nói cho Thiếu Quân biểu muội. Để tránh cho cô ấy lo lắng cả ngày lẫn đêm. ”
Thẩm Hữu lược gật đầu:
"Hôm nay tôi mời người đưa thư đến Thôi trạch. ”
Thẩm Gia nhịn không được cười chế chế:
"Ngày thường để cậu nói một câu, so với lên trời còn khó hơn. Hôm nay thao thao bất tuyệt, có thể thấy được là tâm tình thật sự tốt. ”
Thẩm Hữu không để ý tới anh.
Ăn trưa xong. Trong thời gian rảnh rỗi, ông đã viết một lá thư ngắn.
Thẩm Gia năm lần bảy lượt muốn đến gần xem, đều bị Thẩm Hữu vô tình đấm ra.
Phong thư này, hai canh giờ sau được đưa đến Thôi trạch.
Biểu muội vừa đi liền không thấy bóng dáng đêm không về nhà, Thôi Nguyên Hàn thượng cường tự trấn định, kì thực làm tan nát trái tim. Sau lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-quan-tim-kiem-tinh-yeu/3113210/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.