Tần vương phi tiễn Tần vương đi, nghe được tiếng ho khan kịch liệt truyền đến trong phòng, sắc mặt đột nhiên biến đổi, bước nhanh vào.
Liếc mắt một cái nhìn thấy Chu Tranh trên giường ho đến mặt đỏ bừng.
Tần vương phi vừa gấp vừa đau lòng, bước nhanh tiến lên, vu0t ve lưng Chu Tranh.
Đợi Chu Tranh ho qua đợt này, Tần vương phi ánh mắt như đao phong sắc bén, lướt qua Phùng Thiếu Quân bình yên ngồi yên như thường, trong thanh âm lộ ra lạnh lẽo:
"Thiếu Quân, Vừa rồi Tranh Nhi ho thành như vậy, vì sao ngươi không nhúc nhích? ”
Phùng Thiếu Quân vẻ mặt vô tội nhìn lại:
"Ta đã có hôn ước, nghĩa mẫu không phải đã quên chứ! Ngày sau vị hôn phu hỏi, ta làm bạn với nghĩa huynh một hai cũng thôi, thay nghĩa huynh vu0t ve chuyện thuận khí này, nên giải thích như thế nào? ”
" Nghĩa mẫu chẳng lẽ muốn phá hỏng nhân duyên của ta?
Tần vương phi:
"..."
Tần vương phi bị nghẹn xấu xa.
Có một số việc, làm không thể nói được.
Đường đường là Vương phi, cũng không thể ngay cả thể diện cuối cùng cũng không cần!
Huống chi. Đây là bên giường bệnh của Chu Tranh. Có một số từ không thể nói được.
Ống tay áo khẽ động. Tần vương phi ẩn nhẫn tức giận, cúi đầu, chỉ thấy Chu Tranh cố hết sức kéo ống tay áo của nàng. Chu Tranh nhất thời không có khí lực nói chuyện, trong ánh mắt lại tràn đầy khẩn cầu.
Là người có điểm yếu.
Nhược điểm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-quan-tim-kiem-tinh-yeu/3113160/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.