Lúc này, Thôi Nguyên Hàn đang quỳ gối trước mặt tổ mẫu Hứa thị.
"Đều là tôn nhi bất hiếu, không chiếu cố tốt Thiếu Quân biểu muội, cũng làm cho tổ mẫu lo lắng theo."
Thôi Nguyên Hàn nói xong, mắt đỏ lên, trong con ngươi đen lệ quang chớp động:
"Còn liên lụy đến tổ mẫu bị người trói buộc giam cầm. ”
Hứa thị thở dài, nâng Thôi Nguyên Hàn dậy:
"Là Tần vương phủ khí thế bức người, Tần vương phi xuống tay âm ngoan, sao có thể trách ngươi. ”
"Hiện tại ta đã bình yên vô sự."
Hai bà cháu chia tay ba tháng, vẫn dùng thư qua lại. Hơn nửa tháng nay cắt đứt liên lạc, Thôi Nguyên Hàn đã thật lâu không ngon ngủ ngon.
Thôi Nguyên Hàn dùng tay áo lau mắt, đem những chuyện xảy ra từ mấy ngày nay nói một lần.
Kỳ thật, những chuyện này Phùng Thiếu Quân đều đã nói qua.
Có rất nhiều ẩn tình không ai biết, ngay cả Thôi Nguyên Hàn cũng không biết.
Hứa thị không nói rõ. Lắng nghe trong im lặng. Đợi tâm tình Thôi Nguyên Hàn thoáng bình tĩnh, Hứa thị mới há mồm nói:
"Lần này, là Thiếu Quân thỉnh người cứu ta. ”
Thôi Nguyên Hàn ánh mắt phức tạp, hạ thấp thanh âm nói:
"Tổ mẫu, Thiếu Quân biểu muội..."
"Ngươi không cần phải nói, ta đều biết."
Hứa thị nhẹ giọng nói:
"Chuyện nàng muốn làm, chúng ta ngăn không được, cũng đừng ở lại kinh thành, miễn cho liên lụy đến nàng. ”
"Ta ở chỗ này nghỉ ngơi an bài hai ngày, ngươi trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-quan-tim-kiem-tinh-yeu/3113139/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.