Ngày xuân hòa thuận, mặt trời chiếu sáng, cảnh xuân vừa vặn.
Khuôn mặt của Phùng công công cũng đặc biệt thuận mắt.
Trong mắt Thẩm Hữu nhanh chóng hiện lên ý cười, đi đến trước mặt Phùng công công dừng lại, chắp tay:
"Phùng công công hôm nay đại giá quang lâm, Thẩm gia vạn hạnh. ”
Phùng công công nháy mắt mấy cái, cười với Thẩm Hữu:
"Thẩm thị vệ khách khí rồi. Hôm nay ta bỗng nhiên tới cửa, không quấy rầy Thẩm thị vệ đi! ”
Thẩm Hữu ngưng mắt nhìn Phùng công công:
"Phùng công công chịu tới cửa, ta thụ sủng nhược kinh, làm có lý phiền nhiễu. ”
Tứ đệ không uống nhầm thuốc đi!
Đối với thái giám chết tiệt này khách khí như vậy làm gì!
Thẩm Gia trợn trắng mắt, không khách khí há miệng:
"Một tháng mới nghỉ ngơi một ngày, Phùng công công không đi tửu lâu ngõa thị tiêu khiển, chạy Thẩm gia chúng ta làm cái gì. ”
Nội thị dưới háng thiếu một vật, nhiều nhất tính là nửa nam nhân.
Bản chất con người là như thế, càng thiếu cái gì càng thích cái gì. Thời điểm các nội thị hưu mộc. Dán râu, cất bạc đi thanh lâu tiêu khiển là chuyện thường. Thẩm Gia nói như vậy, là cố ý châm chọc Phùng công công.
Hôm nay tâm tình Phùng công công có chút không tệ, cũng không so đo với Thẩm Gia, cười tủm tỉm đáp:
"Chúng ta có việc phải tìm Thẩm thị vệ thương nghị, cho nên mới mạo muội đến cửa. Thẩm tam công tử không muốn gặp chúng ta, có thể tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-quan-tim-kiem-tinh-yeu/3113036/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.