Thẩm Hữu sống mười sáu năm, đây là cuộc đời hắn từng trải qua tra tấn ngọt ngào nhất.
Anh nhắm hai mắt lại, không nhìn gương mặt như hoa đào của cô. Bất quá, hắn quản được mắt mình, không quản được phản ứng tự nhiên của thân thể.
Tay cô cẩn thận bơi trên ngực anh, sau đó chậm rãi di chuyển đến bụng anh. Giống như một đứa trẻ tò mò, có được đồ chơi mới lạ.
Đầu Thẩm Hữu muốn nổ tung.
Hắn nắm chặt tay Phùng Thiếu Quân, mở mắt ra, đôi mắt lạnh lẽo ngày xưa, lúc này dấy lên hai cụm lửa. Thanh âm khàn khàn:
"Thiếu Quân. ”
Phùng Thiếu Quân kỳ thật cũng không khá hơn nhiều.
Ngoài miệng nàng nói lớn mật, kì thực không có nửa điểm kinh nghiệm. Mò mẫm lung tung như vậy, phảng phất có hơn mười con thỏ ở đáy lòng chạy loạn, lại không tìm được lối ra.
"Muội có chút khó chịu."
Hai gò má Phùng Thiếu Quân ửng hồng, ánh mắt ướt sũng.
Thẩm Hữu thành thật thừa nhận:
"Ta cũng rất khó chịu. ”
Phùng Thiếu Quân nhanh chóng liếc mắt nhìn giữa h4i chân hắn. Đôi má đỏ lên.
Mặt Thẩm Hữu cũng đỏ lên.
Hai người mỗi người dời ánh mắt, không dám nhìn nhau. Nhiệt độ trong không khí lặng lẽ tăng lên.
Cứ tiếp tục như vậy, thật sự không có cách nào bình yên kết thúc.
Thẩm Hữu yên lặng nhịn một chén trà, mới nhìn về phía Phùng Thiếu Quân:
"Hôm nay cứ như vậy đi! ”
Phùng Thiếu Quân hiếm khi có bộ dáng thẹn thùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-quan-tim-kiem-tinh-yeu/3113007/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.