Xuân phong đắc ý vó ngựa gấp gáp, đây là thiếu niên lang không hiểu chuyện mới có làm bộ.
Sau khi Yến vương điện hạ được phong làm Thái tử, làm việc vẫn trầm ổn như trước, nửa điểm cũng không phô trương. Lúc này đang tập trung nhìn hồ sơ, thỉnh thoảng nhíu mày.
Sáu thân vệ canh giữ ở bên trái phải Yến vương, người trẻ tuổi nhất anh tuấn nhất, không ai khác ngoài Thẩm Hữu.
Khoảnh khắc Dương công công dẫn Phùng công công tiến vào, đôi mắt đen của Thẩm Hữu chợt lóe sáng. Mặt mày cứng rắn, phảng phất như gặp phải gió xuân, bỗng nhiên nhu hòa lên.
Phùng công công nhướng mày cười với Thẩm Hữu, rất nhanh thu hồi ánh mắt, lưu loát tiến lên hành lễ:
"Nô tài Phùng Tam Nhi, gặp qua Thái tử điện hạ. ”
Cái người chuyên vuốt mông ngựa này!
Năm thân vệ còn lại, trong lòng yên lặng oán thầm chửi bới.
Phùng công công thật sự là thông minh lại đáng yêu!
Thẩm thị vệ trong lòng thầm nghĩ.
Trong mắt Yến vương mỉm cười, buông hồ sơ xuống. Nói rất nhẹ nhàng:
"Đứng dậy đi! ”
"Nô tài tạ thái tử điện hạ."
Yến vương trong lòng hưởng thụ, trong miệng lại nói:
"Phụ hoàng mặc dù hạ thánh chỉ, lập bổn vương làm thái tử. Bất quá, sắc phong đại điển còn chưa cử hành, hiện tại không cần đổi giọng xưng hô. ”
Phùng công công ân cần cười nói:
"Nô tài không thể lúc nào cũng hầu hạ điện hạ trái phải. Hôm nay khó có được công việc, thỉnh điện hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-quan-tim-kiem-tinh-yeu/3112959/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.