Trước mặt mọi người, Phùng Thiếu Quân cười ngọt ngào, đáp một tiếng. Không nhanh không chậm theo Phùng phu nhân đi nội thất.
Phùng phu nhân giống như bị ai đó cầm dao kề vào cổ, dặn ra vài câu:
"Nữ tử xuất giá tòng phu. Ngươi bây giờ là con dâu Thẩm gia, phải hiếu kính cha mẹ chồng..."
Phùng Thiếu Quân vẻ mặt vô tội xen vào:
"Bá tổ mẫu, cha chồng ta đã sớm qua đời nhiều năm. Mẹ chồng ta cũng đã tái giá từ lâu. Ta một mảnh hiếu tâm này, thật sự không có chỗ nào để hiếu kính a. ”
Phùng phu nhân bị nghẹn một chút, sắc mặt không dễ nhìn lắm, cứng mặt nói:
"Trưởng bối nói chuyện, ngươi nghe thật kỹ là được. ”
"Phu thê Thẩm Mậu đem Tứ Lang nuôi dưỡng lớn lên, ở trong lòng Tứ Lang, thúc thúc thẩm nương tựa như cha mẹ hắn vậy. Ngươi coi bọn họ là bố mẹ chồng hiếu kính là được. ”
Phùng Thiếu Quân gật gật đầu:
"Bá tổ mẫu nói phải. Cũng là những gì ta nghĩ. Cô cô khoan dung từ ái, đối với mấy con dâu đều rất tốt. Đến lượt cháu dâu là ta thì lại càng tốt. ”
Những nữ tử khác đều phải chịu nhiều năm con dâu làm mẹ chồng, ta thì không cần. Ngươi nói có tức giận hay không!
Phùng phu nhân nhìn bộ dáng vui sướng tự đắc của Phùng Thiếu Quân. Ngực truyền đến cơn đau đớn quen thuộc.
Phùng phu nhân trước khi mình không bị tức chết, nhanh chóng đem lời chuẩn bị tốt dặn dò một lần:
"... Tóm lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-quan-tim-kiem-tinh-yeu/3112911/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.