Đại Phùng thị vẻ mặt vội vàng, trong mắt hiện một tia ủy khuất.
Bà tự hỏi mình là một bà mẹ chồng tốt, ba con dâu lần lượt vào cửa. Bà chưa bao giờ khắc nghiệt, ngay cả "quy tắc" tầm thường cũng không có.
Phùng Thiếu Quân là cháu gái ruột thịt của bà, bà đối xử tốt với Phùng Thiếu Quân, chỉ có một chữ "càng" tốt.
Bà thế nào cũng không ngờ tới, hai phu thê nhỏ thành thân mới mấy ngày, đã có ý chuyển ra khỏi Thẩm gia.
Thẩm Hữu nhìn Đại Phùng thị:
"Thẩm nương hiểu lầm Thiếu Quân rồi. Chuyện này, ta trước khi thành thân đã cùng Thiếu Quân thương nghị qua, chuyển ra khỏi Thẩm phủ vào Thôi trạch, là ý của ta. ”
Tâm tình Đại Phùng thị cũng không có tốt lên, ngược lại càng chua xót ủy khuất:
"Tứ Lang, ngươi là chê thẩm nương sao? ”
Năm đó, Giang thị bỏ lại con trai tái giá. Thẩm Hữu còn là một đứa trẻ ba tuổi, đứng chung một chỗ với Thẩm Gia. So với Thẩm Gia thấp hơn nhiều cũng gầy hơn nhiều. Tuổi còn nhỏ, còn không hiểu chuyện, còn lo lắng nhìn bà.
Bà đau lòng đứa cháu trai này, ôm Thẩm Hữu nho nhỏ vào trong ngực, nói với Thẩm Mậu:
"Người an tâm đi làm việc. Ta sẽ chăm sóc tứ lang. ”
Mười mấy năm nay, bà sớm coi Thẩm Hữu như nhi tử. Bà từng mắng Thẩm Gia, ngay cả một câu nặng lời với Thẩm Hữu cũng chưa từng nói.
Lúc này Đại Phùng thị, tựa như một mẫu thân bị nhi tử lạnh lùng xa cách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-quan-tim-kiem-tinh-yeu/3112901/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.