Bóng đêm nặng nề.
Thái tử sau khi từ Từ Ninh cung trở về, tiếp tục quỳ linh ở điện Thái Hòa.
Dương công công phải ở bên cạnh chủ tử hầu hạ, Phùng Thiếu Quân thân là cận thị của Thái tử, cũng phải canh giữ bên ngoài linh đường.
Đám thân vệ Đông cung, càng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm tất cả mọi người tới gần Thái tử điện hạ.
Phùng Thiếu Quân chịu đựng mấy ngày, có chút mệt mỏi. Bất quá, trước mắt tình hành như vậy, không cho phép nàng đột nhiên sơ suất. Dương công công một lòng đều ở trên người Thái tử, tin tức động tĩnh khắp nơi trong cung đều phải nàng nhìn chằm chằm. Hơi có dị động, lập tức phải bẩm báo cho Dương công công.
Một bóng người lặng lẽ đến bên cạnh cô.
Hơi thở quen thuộc, bay vào giữa hơi thở.
Phùng Thiếu Quân theo bản năng ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt Thẩm Hữu.
"Muội có thể chống đỡ được không?"
Thanh âm Thẩm Hữu đè đến cực thấp giọng, trong mắt ửng hồng tràn đầy thân thiết.
Phùng Thiếu Quân ấm áp trong lòng, gật đầu một cái, đồng dạng thấp giọng đáp:
"Yên tâm, ta có thể chống đỡ được. Thẩm thị vệ cũng phải bảo trọng hơn. ”
Thẩm Hữu ừ một tiếng, rất nhanh từ bên cạnh cô rời đi.
Hai người cùng ở bên cạnh Thái tử làm việc, lại thuộc về "phe phái" bất đồng, thân thiết hỏi thăm một câu như vậy, đã là cực hạn rồi.
Một lát sau, một tiểu nội thị lặng lẽ tới, thì thầm vài câu bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-quan-tim-kiem-tinh-yeu/3112728/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.