Hai ngày sau, đoàn người Thái tử bình an hồi cung.
Nghe nói Thái tử phi bị bệnh, Thái tử lập tức trở về Đông cung, đi thẳng đến cung Thái tử phi. Thái tử phi tự giác đầu bù tóc rối, ngượng ngùng:
"Điện hạ sao bỗng nhiên lại tới? Cũng không cho người đưa thư trước. Ta cũng có thể trang điểm mặt sạch sẽ, thay một thân xiêm y. ”
Thái tử im lặng cười, đưa tay khẽ vu0t ve hai má Thái tử phi:
"Ở trong mắt ta, ngươi thế nào cũng đẹp. ”
Thái tử phi được dỗ dành vui vẻ, rúc vào lòng trượng phu, thấp giọng hỏi:
"Tào quý phi đã chết sao? ”
Trong mắt Thái tử hiện lên sắc bén, ừ một tiếng.
Về phần chuyện Hán vương được "mời" đi tiễn Tào quý phi lần cuối cùng, nghe cũng có chút máu tươi. Thái tử căn bản không nói tới. Thái tử phi cũng không hỏi nhiều.
Cô đã quen với cuộc sống mà mọi thứ đều có chồng quan tâm. Về phần chính nàng, có thể chiếu cố tốt chính mình, không gây rối cho chồng là tốt rồi!
"Tang sự đều làm xong, kế tiếp, ngươi cũng nên đăng cơ."
Thái tử phi ngẩng đầu, trong đôi mắt đen tràn đầy vui vẻ:
"Ngày hôm nay, ngươi chờ thật lâu. ”
Chờ hai mươi năm.
Từ năm mười bốn tuổi, hạ quyết tâm tranh giành, hắn liền chờ ngày này.
Hiện giờ tâm nguyện thành hiện thực, đăng cơ ngay trước mắt, ngay cả Thái tử bình tĩnh trầm ổn hơn người trong thành phủ, lúc này cũng cảm thấy nhiệt huyết mênh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-quan-tim-kiem-tinh-yeu/3112664/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.