Trong thư phòng Đông Cung.
Dương công công lặng yên bước vào, thấp giọng nói:
"Khởi bẩm điện hạ, Thẩm Hữu hồi cung. Đổng phó thống lĩnh dẫn hắn đến yết kiến. ”
Dương công công không hỏi Thái tử có muốn gặp Thẩm Hữu hay không.
Điều này chỉ đơn giản là không cần phải hỏi. Mấy tháng không gặp, điện hạ trong miệng không nói, trong lòng không thể thiếu âm thầm nhớ thương.
Quả nhiên, Thái tử gật đầu một cái:
"Để cho hắn vào đi! ”
Một lát sau, Thẩm Hữu theo Đổng phó thống lĩnh vào thư phòng, chắp tay hành lễ:
"Thẩm Hữu đã gặp qua Thái tử điện hạ. ”
Ánh mắt Thái tử đảo qua, bất động thanh sắc đánh giá Thẩm Hữu một cái. Ở trong Thẩm phủ nuôi mấy tháng, vết thương khẳng định dưỡng tốt. Còn mập mạp hơn trước một chút, mặt mày lạnh lùng nhu hòa hơn rất nhiều, thiếu góc cạnh đâm người, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt sáng ngời, có thể thấy được tâm tình cực tốt.
Có thể thấy mấy tháng nay trôi qua không tệ.
Ngẫm lại cũng vậy. Tức phụ có thai, mình sắp được làm phụ thân, sao có thể không vui?
Trong mắt Thái tử hiện lên ý cười, thanh âm thập phần ôn hòa:
"Thương thế của ngươi đã tốt rồi sao? ”
Thẩm Hữu cung kính đáp:
"Vâng, đã khỏi hẳn. Từ hôm nay trở đi hồi cung làm việc. ”
Thái tử hơi trầm ngâm, nói:
"Liêu thống lĩnh bị thương nặng, cho dù là thương dưỡng tốt, cũng không thể làm việc nữa. Đông cung thân vệ thống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-quan-tim-kiem-tinh-yeu/3112661/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.