Sắc trời sắp tối, hai vợ chồng mới nắm tay nhau ra khỏi phòng.
Hứa thị vẫn không quấy rầy hai vợ chồng nhỏ nói chuyện, cho đến khi bọn họ đi ra, mới cười tủm tỉm ôm Húc ca nhi nghênh đón tiến lên:
"Húc ca nhi mau nhìn một chút, cha ngươi đã trở lại. ”
Húc ca nhi mut ngón tay cái, chuyên tâm, căn bản không nhìn cha.
Thẩm Hữu bật cười, ôm Húc ca nhi tới.
Thời tiết dần dần nóng lên, Húc ca nhi mặc quần áo nhỏ màu lam, được chăn nhỏ mềm mại nhẹ nhàng quấn lại, chỉ lộ ra mặt và hai bàn tay nhỏ bé.
Húc ca nhi trong chốc lát liền không an phận, chân mang vớ nhỏ thò ra, nghịch ngợm động tới động lui.
Thẩm Hữu đưa tay gãi gãi bàn chân nhỏ của con trai. Húc ca nhi nhanh chóng rụt chân trở về, chọc cho Hứa thị và Phùng Thiếu Quân cùng cười.
Hứa thị cười cạy nói:
"Hài tử còn nhỏ, ngươi làm cha tay nhẹ một chút. ”
Trong miệng Thẩm Hữu đáp ứng, đợi Húc ca nhi một chân khác vươn ra, lại gãi gãi.
Phùng Thiếu Quân bị chọc cười, cũng tiến lại gần, cùng Thẩm Hữu chơi đùa với chân nhỏ của con trai.
Hứa thị vừa tức giận vừa buồn cười, lại không thể không để cho bọn họ đùa giỡn hài tử. Thẩm Hữu hiếm khi trở về, làm cha cùng nhi tử thân mật đùa giỡn, coi như không phát hiện đi!
Phùng Thiếu Quân cười nói với Hứa thị:
-
Hứa thị vui vẻ đáp.
Một nhà Thôi Nguyên Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-quan-tim-kiem-tinh-yeu/3112580/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.