Tiệc rượu đến chiều mới tan.
Thẩm Hữu bị mọi người rót rất nhiều rượu, khó có được rượu say một hồi. Một thân mùi rượu nằm trên giường. Phùng Thiếu Quân tự tay nấu canh tỉnh rượu, cho Thẩm Hữu uống.
Canh tỉnh rượu vừa vào miệng, toàn thân Thẩm Hữu rùng mình một cái, mở mắt ra, sau đó phun ra mấy chữ:
"Thật khó uống. ”
Phùng Thiếu Quân:
"..."
Quả nhiên là say rượu.
Đổi lại ngày thường, Thẩm Hữu tuyệt đối sẽ không há mồm nói canh tỉnh rượu cô nấu rất khó uống, chỉ biết yên lặng uống hết.
Phùng Thiếu Quân vừa tức giận vừa buồn cười, cố ý căng mặt lên:
"Huynh đang chê trù nghệ của ta không tốt sao? ”
Thẩm Hữu ừ một tiếng.
Phùng Thiếu Quân tức giận, đặt canh tỉnh rượu lên bàn thấp bên giường:
"Khó uống thì đừng uống. ”
Thẩm Hữu đưa tay cởi vạt áo. Phùng Thiếu Quân hừ nhẹ một tiếng:
"Huynh làm cái gì vậy? Say rượu còn không yên? ”
Thẩm Hữu rất thành thật đáp một chữ:
"Nóng. ”
Phùng Thiếu Quân:
"..."
Với khả năng nói chuyện tốt của Phùng Thiếu Quân, cũng bị nghẹn lại. Trơ mắt nhìn Thẩm Hữu c0i quần áo, lộ ra lồng nguc trơn bóng, cũng lộ ra từng vết sẹo. Nàng từng vu0t ve dưới ánh nến, ban ngày ban mặt vẫn là lần đầu tiên. Giống như là trên một khối mỹ ngọc có thêm vài vết nứt.
Trong lòng Phùng Thiếu Quân có chút buồn bực, nhanh chóng tiêu tán, thay vào đó là đau lòng thương tiếc.
Quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-quan-tim-kiem-tinh-yeu/3112461/chuong-484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.