Thẩm Gia Thẩm Hữu cùng nhau uống đến say mèm, về nhà thế nào cũng không nhớ rõ.
Đến ngày hôm sau, Thẩm Hữu mới tỉnh rượu. Vừa mở mắt ra, khuôn mặt mập mạp ở trước mắt lắc lư, vang dội hô một tiếng:
"Cha. ”
Thẩm Hữu cười ôm con trai.
Húc ca nhi không vui đẩy phụ thân ra:
"Cha thối. "
Vẻ mặt ghét bỏ.
Phùng Thiếu Quân ở một bên bị chọc cười không ngừng.
Ngày hôm qua Thẩm Hữu say đến như vậy, được thị vệ đỡ trở về phòng, quay đầu liền ngủ. Một đêm lại đây, mùi rượu nồng nặc trên người, còn mơ hồ tản mát ra vị chua... Trách không được Húc ca nhi ghét bỏ như vậy.
Thẩm Hữu đành phải xuống giường:
"Ta đi tắm rửa thay quần áo. ”
Đi ngang qua bên cạnh Phùng Thiếu Quân, vừa định há mồm nói chuyện, Phùng Thiếu Quân chợt nhíu mày, dùng tay che miệng mũi.
Thẩm Hữu:
"..."
Thẩm Hữu sờ sờ mũi, nhanh chóng đi tịnh phòng, ngâm nước nóng, rửa sạch một thân mùi rượu. Tiện thể rắc hoa lộ Phùng Thiếu Quân quen dùng lên quần áo một chút, ngửi ngửi, lúc này mới hài lòng.
Không ngờ, cứ như vậy đi đến bên cạnh vợ, vẫn bị ghét bỏ.
Phùng Thiếu Quân lại che miệng mũi, bộ dạng buồn ngủ.
Thẩm Hữu dở khóc dở cười:
"Muội làm sao vậy? Ta cố ý rải hoa lộ muội quen dùng. Sao muội vẫn ghét bỏ? ”
Phùng Thiếu Quân lui ra vài bước, cười khanh khách không nói lời nào.
Thẩm Hữu không hiểu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-quan-tim-kiem-tinh-yeu/3112358/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.