con cái vào trong nguc.
Nữ nhi mềm mại mềm mại, nhi tử đã gần tám tuổi lại cao lớn cường tráng. May mà Khí lực của Thẩm Hữu rất lớn, hơi dùng sức, ôm Thẩm Húc Lên.
Thẩm Hảo đưa tay ôm lấy cổ phụ thân, dán mặt lên mặt Thẩm Hữu, mềm mại nói:
"Cha, con rất nhớ cha. ”
Ánh mắt Thẩm Hữu mềm mại, cười đáp:
"Cha cũng mỗi ngày nhớ con. ”
Thẩm Húc tự xưng là nam tử hán, không kiên nhẫn đối thoại tê dại như vậy, liền vội vàng truy vấn:
"Cha, cha lại đánh thắng trận sao? Nói cho ta nghe. ”
Thẩm Hữu bật cười:
"Trước đừng nóng vội, ta có bảy ngày nghỉ, có thể chậm rãi nói cho các ngươi nghe. ”
Sau khi cùng nữ nhi hôn hương xong, Thẩm Hữu đem bọn họ thả xuống, sau đó đi đến trước mặt Hứa thị, cung kính chắp tay hành lễ:
"Ngoại tổ mẫu, ta đã trở lại. ”
Hứa thị tử cẩn thận đánh giá, xác định Thẩm Hữu không bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
"Được được được, bình an trở về là tốt rồi. ”
Thẩm Hữu thấp giọng hỏi:
"Thiếu Quân nhân đâu? ”
Hứa thị ho khan một tiếng, nháy mắt với Thẩm Hữu:
"Thiếu Quân mấy ngày trước bị phong hàn, vẫn nằm tr3n giường dưỡng bệnh. Ta sợ nàng qua bệnh khí cho hài tử, mấy ngày nay, cũng không để Thẩm Húc Thẩm Hảo đến bên cạnh mẫu thân bọn họ. ”
Thẩm Hữu tâm lĩnh hội, theo lời Hứa thị nói:
"Thiếu Quân bị bệnh, là nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-quan-tim-kiem-tinh-yeu/3112335/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.