Sắc trời dần dần tối dần.
Phùng Thiếu Quân dùng lửa đốt mấy ngọn nến trong phòng. Từng ngọn nến sáng ngời chiếu rọi căn phòng sáng như ban ngày. Dương công công tr3n giường vẫn chưa tỉnh.
Lý thái y yên lặng thu hồi tất cả kim châm, lại tự mình nấu một chén canh sâm.
Phùng Thiếu Quân nhận chén, từng chút từng chút đút vào miệng Dương công công.
Canh sâm hơn phân nửa từ khóe miệng Dương công công trượt xuống, chăn gối rất nhanh ướt sũng một mảnh.
Trong mắt Phùng Thiếu Quân tràn đầy ánh nước, giọng nói nghẹn ngào:
"Nghĩa phụ, nghĩa phụ, ngươi mở mắt ra nhìn ta. ”
Từ khi Dương công công ngã bệnh, Lý thái y vẫn vì Dương công công khám bệnh mới kéo dài mệnh lệnh. Hiện tại mắt thấy Dương công công sắp về trời tây, thân là đại phu, tâm tình có chút nặng nề.
Phùng Thiếu Quân từng tiếng gọi nghĩa phụ, Lý thái y nghe được trong lòng cảm thấy trong lòng, thấp giọng nói:
"Dương công công lúc này sợ là không nghe thấy thanh âm của ngươi. ”
Phùng Thiếu Quân như chưa từng nghe thấy, cố chấp tiếp tục nói nhỏ:
"Nghĩa phụ tỉnh lại. ”
Có lẽ là sự cố chấp của cô, cảm động ông trời. Cũng có lẽ dương công công còn có quyến luyến nhân gian, trong tiếng gọi của Phùng Thiếu Quân, mí mắt Dương công công giật giật, chậm rãi mở to mắt.
Thanh âm Dương công công suy yếu đến cực điểm.
Phùng Thiếu Quân vừa mừng vừa sợ, nước mắt chợt tuôn ra hốc mắt:
"Nghĩa phụ!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-quan-tim-kiem-tinh-yeu/3112311/chuong-561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.