Mọi người cùng nhau nhìn qua.
Chỉ thấy Thái tử điện hạ cười như gió xuân, đưa tay đỡ:
"Mau đứng dậy một chút. "
Đợi Thẩm Hữu tạ ân đứng thẳng người, Thái tử điện hạ lại thân thiết vỗ vỗ bả vai Thẩm Hữu:
"Nhoáng mấy năm không gặp, ngươi vẫn là bộ dáng ngày xưa. ”
Vẫn là bộ dáng bát phong bất động trầm mặc ít nói.
Tất nhiên, sự thay đổi vẫn còn. Năm tháng trôi qua mang đến thành thục ổn trọng, quanh năm lãnh binh dưỡng thành uy vũ túc sát, làm cho người ta trong lòng lẫm liệt, rất tự nhiên sẽ xem nhẹ khuôn mặt quá mức anh tuấn kia.
Thẩm Hữu cùng Thái tử điện hạ bốn mắt nhìn nhau, liền đáp:
"Tám năm không gặp, Thái tử điện hạ so với ngày xưa giữ trọng uy nghiêm hơn nhiều. ”
Thái tử điện hạ vốn có vài phần văn nhược tuấn tú kia, để lại râu ngắn, thành thục rất nhiều.
Chu Phích bật cười:
"Sao ngươi cũng học được cách vỗ mông ngựa. ”
Trong giọng nói tùy ý lộ ra một tia thân mật.
Thẩm Hữu trong mắt hiện lên một tia ý cười, ngữ khí cũng nhẹ nhàng một chút:
"Điện hạ biết tính tình mạt tướng. Mạt tướng chưa bao giờ nói dối, càng không biết tâng bốc, nói đều là sự thật."
Hai người nhìn nhau cười.
Trong mắt mọi người xem ra, đây cũng là lẽ đương nhiên. Mạnh tướng quân là chủ tướng, Viên Giang là cậu ruột của Thái tử điện hạ cũng không sai. Mà Thẩm Hữu, xuất thân cẩm y vệ, mười lăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-quan-tim-kiem-tinh-yeu/2460146/chuong-577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.