Ninh Dư đi vào bàn làm việc ngồi xuống, đầu óc cô vẫn còn đang trên mây. Nhưng mà...tiền lương x3...thực sự là rất hấp dẫn. Như vậy thì gánh nặng tiền viện phí của mẹ sẽ được giải quyết, cô sẽ đỡ áp lực hơn rất nhiều...Hay là đồng ý nhỉ ? Người kia cũng chưa chắc là Chu Tử Hiên. Nhưng nếu là anh thật thì sao??? Nếu là Chu Tử Hiên thật thì cô có nên đồng ý không ? Nghĩ tới nghĩ lui, còn chưa kịp nghĩ ra kết quả thì Triệu Khang lại phóng tới bàn cô.
“Tiểu Dư, anh quên mất. Chu tổng kêu em vào phòng, anh ấy nói cần nói chuyện với em một chút về bảng báo cáo của em.”
Ninh Dư tròn mắt, muốn khóc tới nơi. Vẫn là không thoát được...làm sao đây ? A, khẩu trang! Ninh Dư lập tức lục lọi cái khẩu trang màu trắng trong túi xách, giả vờ ho hai ba cái rồi đeo vào.
“Khụ...khụ...Em...chắc em cảm. Sợ lây cho Chu tổng. Em đeo khẩu trang rồi vào.”
Triệu Khang bày ra vẻ mặt quái lạ nhìn Ninh Dư. Thì ra bây giờ bệnh cảm nói tới liền tới sao? Sáng giờ vẫn còn bình thường, vừa bảo vào gặp sếp một cái thì liền cảm. Thật đáng sợ!
“À...ừm...vậy em vào đi. Nhớ gõ cửa nhé.”
“Vâng vâng.”
***
Phòng tổng giám đốc.
Cốc...cốc..
“Vào đi.”
Ninh Dư nghe thấy giọng nói này, thầm than không ổn. Hình như đúng là Chu Tử Hiên thật rồi...
Khẽ mở cửa ra, nhìn sơ lược bên trong rồi đóng cửa lại. Phòng tổng giám đốc thực sự rất rộng rãi, tông màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-em-sau-ba-nam/2843401/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.