An Hạ chỉnh người anh nằm lại ngay ngắn rồi cởi vớ và cà vạt ra giúp anh thoải mái. Thấy cúc áo quá cao không thoải mái, cô do dự một lúc rồi cũng quyết định mở để anh dễ ngủ.
Đang mở cái thứ hai thì đột nhiên Trình Tranh nắm lấy cổ tay cô, mở mắt nhìn. Bầu không khí trở nên trầm lặng, anh hỏi: “ Em đang làm gì vậy?”
An Hạ không biết trả lời như thế nào trong tình huống gây hiểu lầm này, cô ấp a ấp úng: “ Tôi... Tôi...”.
Anh nuốt nước bọt xuống, không nhịn được mà kéo cô xuống giường. Việc làm tiếp theo không cần nghĩ cũng đoán ra, Trình Tranh cứ thế cưỡng hôn đối phương. An Hạ: “ Ưm” một tiếng rồi nhíu mắt lại, tay liên tục đánh vào vai anh muốn dừng lại.
Môi anh lướt xuống cổ hít lấy hít để, cô không ngừng năn nỉ: “ Trình tổng! Xin anh dừng lại đi!”.
Mùi rượu nồng nàn lan tỏa chạm vào từng mớ thịt, có vẻ anh không dừng được. An Hạ dùng hết sức đẩy anh ra, cuối cùng thì cũng tách được, cô nhanh chóng đứng lên thở mạnh: “ Tôi mặc kệ anh”.
Trình Tranh thấy cô rời đi, anh cũng không còn sức nữa mà ngay lập tức thiếp đi.
Miệng nói là không quan tâm nhưng một lúc sau An Hạ quay trở lại với chiếc khăn ấm. Lần này cô dè chừng hơn, bước đi nhẹ nhàng chậm rãi, giúp anh lau mặt rồi đến tay, nhất định là không được làm loạn nữa.
Lo cho anh chăn ấm nệm êm xong thì cô cũng về nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-em-nhat-quyet-khong-buong/3729005/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.