Khi cuốn tài liệu cuối cùng được đặt vào, An Hạ thở phào một cái rồi bước xuống. Không may là cô bị trượt chân, tay muốn nắm lại nhưng không kịp.
Từ trên cao, mặt cô sợ hãi tột độ, nhưng khi mở mắt ra thì trước mặt là Trình Tranh. Cô to tròn mắt, tim vẫn còn đập nhanh vì sợ, miệng không nói thành lời.
Cũng may là có anh ở dưới, kịp đỡ cô lại nên không bị thương gì.
An Hạ với đôi mắt nhìn anh, nhớ lại những ngày tháng ở bên nhau lúc xưa.
“ Cô định ở tư thế này đến bao giờ?”
Chưa đợi cô bước xuống, anh đã buông tay ra làm cô ngã xuống không thương tiếc.
“ Ây da!”, cô la lên vì đau.
Anh không đỡ cô lên mà trở lại vào bàn làm việc, còn cô nhanh chóng đứng lên nhìn xung quanh phủi người.
Cô thở dài một hơi tự nói với bản thân: Chu An Hạ! Phải thật mạnh mẽ để chiến đấu với 3 tháng ở đây. Không được nản chí, nhất định không được bỏ cuộc.
Vừa ngồi xuống ghế chưa kịp mở máy tính thì cô lại bị anh gọi: “ Thư ký Chu! Cô có biết mấy giờ rồi không?”
Cô nhìn đồng hồ đáp: “ 9h31’ thưa Trình tổng”.
Ánh mắt anh nhìn chăm chăm vào cô làm cô biết ngay là mình đã bỏ qua cái gì đó. Cô nhìn qua lịch ăn uống của anh thì phát hiện đã đến giờ uống cà phê liền đứng dậy.
“ Xin lỗi Trình tổng! Tôi sẽ đi làm ngay”, nói xong cô chạy nhanh đến quầy pha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-em-nhat-quyet-khong-buong/3728999/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.