Phật viết kinh thư không chữ trên mình mỗi người, chỉ đợi người có duyên đọc hiểu. Phật đặt ra câu đố thâm sâu cho mỗi miền đất, chỉ đợi người códuyên suy đoán.
Đêm qua, tôi mơ thấy mình đã đi Tây Tạng, ở mộttu viện không biết tên, nhìn thấy một cây bối lá rụng đầy. Có sư sãikhoác cà sa màu đỏ thẫm cúi đầu gấp gáp đi lại, làm thảm lá trên mặt đất thoáng xao động. Cung điện trùng điệp trong gió lạnh hiu hắt tỏa ra một nỗi cô độc cách biệt với đời, tựa hồ ở đây từng có một tai họa lớn, giờ đây chim chóc bay hết, không người làm chủ. Trên lâu đài vắng vẻ, cómột chú tiểu ngồi nghiêm trang, hai tay chắp trước ngực, chú tiểu trôngrất đỗi bình yên vô sự, thế giới hỗn loạn không quấy nhiễu được cảnhgiới thanh tịnh của chú. Tôi nhìn thấy trong mắt chú vẻ hiền lành vàthương xót tôn trọng vạn vật. Ký ức trôi thật xa, chỉ một chiếc lá rụng, liền khiến tôi thức tỉnh.
Chú tiểu có lẽ là Đạt Lai Lạt Ma thứ 6 nổi tiếng trong lịch sử, Tsangyang Gyatso. Bất kể ba trăm năm trước hay ba trăm năm sau, cái tên này đều như một vì sao lấp lánh, hào quangchiếu rọi trên thân mỗi người, nhưng lại xa xăm không tài nào với tới.Tôi là cô gái bình thường nhất chốn hồng trần, định sẵn không thể cùngNgài kết duyên; khi đọc thơ Ngài, sẽ ngẫu nhiên ảo tưởng, có lẽ một kiếp nào đó, tôi là cành cây ngọn cỏ được Ngài đoái thương, là chú cá đỏđược Ngài phóng sinh. Nghĩ như vậy, sau khi tỉnh mộng không đến nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-chon-hong-tran-sau-nhat/58494/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.