Chúng ta thường chuyển từ một sàn nhảy náo nhiệt này sang một sân khấu tịchmịch kia, diễn tới diễn lui, chẳng qua một mình bạn, chẳng qua một mìnhtôi. Dưới quang âm sâu lắng, nói mấy câu sáng tối tròn khuyết, uống mộtly trà đậm nhạt nóng nguội.
Người sống trên đời rốt cuộc là vìđiều gì? Những lúc hoang mang túng quẫn, chúng ta luôn kìm lòng chẳngđặng hỏi bản thân như thế. Nhàn du chốn nhân gian là vì sứ mệnh riêng tư của mỗi cá nhân, là vì một tín ngưỡng không thể nói ra, hay vẻn vẹn chỉ là một kiểu tồn tại giản đơn? Đời người mỗi bước đều là ván cờ, ngườibố trí bàn cờ rốt cuộc là ai, bạn và tôi đều không cách gì biết được.Chúng ta thường chuyển từ một sàn nhảy náo nhiệt này sang một sân khấutịch mịch kia, diễn tới diễn lui, chẳng qua một mình bạn, chẳng qua mộtmình tôi. Dưới quang âm sâu lắng, nói mấy câu sáng tối tròn khuyết, uống một ly trà đậm nhạt nóng nguội.
Nhân gian này, phong trần nhất,mênh mang nhất, cũng vô tình nhất, rõ ràng đã cho chúng ta góc khuấtnương thân, lòng lại không chốn ở yên. Chúng ta vẫn một lòng tình nguyện trăn trở giữa cõi trần, non một chặng, nước một chặng, đeo hành trangtìm đến phương xa, vì mộng tưởng trong lòng. Chúng sinh vạn tướng, tâmtình khác nhau, tạo ngộ đời người khác nhau, nơi chốn hướng về cũng khác nhau. Có người si mê bờ nước Giang Nam[1], trăng lạnh hoa mai thanhtao, có người tham luyến gió cát đại mạc, đìu hiu sông Dịch[2] thêlương. Có người thích mơ một giấc mộng ẩm ướt dưới nếp nhà cũ, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-chon-hong-tran-sau-nhat/58488/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.