Nếu trên đời này có ai đó khiến bạn không từ bỏ được, có việc gì khiến bạn phiền não khổ sở,nên học cách dửng dưng quên đi, chọn lựa kề cận một cảnh đẹp, làm mộtngười yên tịnh từ bi.
Yêu một người có lẽ chỉ là trong chớp mắt,quên một người lại có thể cần cả một đời. Biết rõ như thế, nhưng nhiềungười vẫn phải yêu, thậm chí ngàn dặm xa xôi truy tìm tình yêu, muốn kết một đoạn tình duyên trong kiếp này, để tuổi xuân không hối, đời ngườikhông tiếc. Có điều tình yêu cần trao ra, cần gánh vác, dù phụ bạc cũngphải nhẫn nhịn, dù phản bội cũng cần khoan dung. Dẫu có một ngày mất đi, dùng thời gian trọn đời để gìn giữ hoài tưởng, cũng sẽ không cảm thấynặng nề mệt nhọc, tình yêu như vậy, mới được xem là tình yêu chân chính.
Yêu một phong cảnh cũng như vậy, chỉ là gặp gỡ trong thoáng chốc, cần dùngcả đời ghi nhớ. Thật ra tôi không phải là người thích phiêu bạt, chưa hề nguyện ý vắng lạnh đi lại trên đường, thậm chí e sợ như bèo trôi khônggốc không rễ lênh đênh. Tôi khát khao yên ổn, dù một gian nhà nhỏ hẹpđơn sơ, cũng đủ để đặt xuống một linh hồn chán ngán trôi giạt. Nếu cóthể, đời này sẽ ở dưới một gốc hoa mai, lặng nghe dòng chảy thời gian,cùng khói lửa nhân gian hững hờ đi lướt qua nhau.
Có lẽ chúng tathường hay được nghe một câu chuyện thế này, một người cực kỳ tàn nhẫn,ngẫu nhiên gặp được một vị cao tăng, nghe sư giảng kinh nói thiền, chợttỉnh ngộ, bèn quyết ý bỏ dao đồ tể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-chon-hong-tran-sau-nhat/3166966/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.