Tình ca của Ngài quanh quẩn trên cao nguyên, như áng mây đầy trời, có làn khói không dứt. Kinh phướn phấp phới trong gió, như đang vẫy tay, cũng là đang kêu gọi. Còncó những kinh luân chuyển động mãi không ngừng, kể lể những lời ngườiđời nghe mãi không hiểu.
Dường như mọi câu chuyện đều không thiếu được một đoạn ly biệt. Nếu nói bắt đầu là vì kết thúc, thế thì gặp gỡlà để biệt ly. Trong mắt nhiều người, ly biệt nên mang một vẻ đẹp thêlương thương cảm, nhưng tôi cho rằng, có nhiều ly biệt lại đem đến chongười cảm giác như trút bỏ gánh nặng. Vì không phải cứ sống với nhau làkhiến người người vui vẻ, thời gian lâu rồi thường sinh ra lòng chánngán. Lúc đó, điều mong mỏi chính là ly biệt, dù ngắn ngủi hay lâu dài,chỉ nguyện ý xa nhau. Chưa từng nghĩ, vừa xa cách đã là một đời. Luônmuốn tìm cớ gặp lại, nhưng vẫn bị năm tháng phũ phàng, từ nay về sau,không còn gặp nhau được nữa.
“Trường đình ngoại, cổ đạo biên,phương thảo bích liên thiên[1]…” Biệt ly trong tưởng tượng nên là nhưvậy, đường cũ lưu luyến, trường đình tiễn biệt, người ra đi kéo vạt áolau nước mắt, cảm thương vô hạn. “Phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy hàn,tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn[2].” Hoặc là sông Dịch tiễn biệt, thê lương bất tận. Còn tôi luôn nghĩ đến tình cảnh ba trăm năm trước khiTsangyang Gyatso rời đất tuyết cao nguyên, mây núi mênh mông, gió trănglồng lộng, thì nên là một vẻ hoang vắng thế nào? Vạn vật đều đang tiễnbiệt Ngài, rơi lệ vì Ngài, cảnh tượng này so với tiễn biệt ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-chon-hong-tran-sau-nhat/3166962/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.