Đây chẳng phải là vôtình, mà là phép tắc sinh tồn, mỗi một ngày, đều có những người khácnhau đến đến đi đi, chúng ta không cần ghi nhớ quá nhiều, chỉ cần thuậnhòa bên nhau, mỉm cười ly biệt.
Đeo tay nải lên, tôi vẫn ở phương xa, phương xa của tâm linh, phương xa của cảnh mộng. Tôi biết, mỗi tấcđất ở đây đều không thuộc về tôi, dù tôi rất muốn trân trọng, xem nó làđất nước của tôi, thành phố của tôi, nhưng rốt cuộc chỉ là mối tình đơnphương. Sau khi trời sáng, tôi sẽ phải rời khỏi nơi đây, rời khỏi quánrượu nhỏ trên phố Barkhor, mặt trời ngày mai không liên quan đến tôi, vì tôi là khách lạ chốn chân trời. Ở đây, tôi chẳng lưu lại bất cứ dấu vết nào, tôi không hy vọng sau này có một ngày, ai đó đến đây gọi ra tên họ của tôi, rồi vô tình trở thành người nhung nhớ trong cuộc đời anh ta.Tôi không bằng lòng, tôi là khách qua đường vội vã, tay áo phất phơ, tỏrõ lòng ung dung hờ hững của tôi.
Khi không có người, năm thángđã hoang phế ba trăm năm, biết bao lần oanh bay cỏ mọc, biết bao lần sen tuyết nở hoa, song người thật sự đã đi xa. Sau khi người rời xa, quánrượu vẫn mở cửa đón khách, vẫn cười nói vui vẻ, khách khứa ngồi đầy. Tuy nói đời người trống trải, nhưng kẻ sống vẫn cứ vui vẻ, chỉ có kẻ chếttrầm mặc im lìm. Bi thương là ngắn ngủi, chúng ta có thể hoài niệm,nhưng chẳng ai vĩnh viễn chìm đắm vì nó. Đây chẳng phải là vô tình, màlà phép tắc sinh tồn, mỗi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-chon-hong-tran-sau-nhat/3166941/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.