Có lúc thay vì tỉnhtáo, nhiều người lại mong ước có thể sống mơ màng như kẻ trong mộng. Đólà vì đời người có quá nhiều gánh nặng, khi chúng ta không thể trốntránh, thì đôi khi cũng cần buông thả.
Có lẽ chúng ta đề biết,chỉ cần sinh mệnh không đứt đoạn, câu chuyện đời người sẽ vẫn tiếp tục.Một câu chuyện kết thúc, đồng nghĩa một câu chuyện khác bắt đầu. Biếtbao duyên phận đến đến đi đi, chúng ta sẽ có được những gì? Mất đi những gì? Nếu tất cả tình cảm mãnh liệt của một người đều hao mòn hết, phảichăng thế giới của anh ta từ đó sẽ yên lặng vắng vẻ?
Có ngườinói, nếu bạn thật sự đã chán ngán thành phố xô bồ, hãy chọn cách mộtmình đi xa đến chân trời. Đến trấn nhỏ Ô Trấn[1] mộc mạc yên tĩnh, đếnthành cổ Lệ Giang[2] u nhã mà lại phong tình, hoặc đến Tây Tạng, caonguyên cách bầu trời rất gần, có thể tiện tay hái lấy mây trắng. Nhưngnhững nơi ấy thật sự là yên tĩnh ư? Sẽ không xảy ra chuyện gì sao? Trong phim Dòng chảy thời gian[3], cô Anh đến Ô Trấn một lần, liền nảy sinhmột mối tình ghi lòng tạc dạ với cậu Văn người Ô Trấn, khó mà thoát ra.Dưới ánh mặt trời[4] trên Kim Đỉnh núi tuyết Ngọc Long[5] ở Lệ Giang, có một đôi nam nữ dùng mạng sống khắc họa tình yêu ở đây. Còn Tây Tạngtừng có một vị tăng như Đạt Lai thứ 6 Tsangyang Gyatso, mảnh đất này, dù từng hoang vu ra sao, về sau đều sẽ nở đầy hoa tình.
[1] Ô Trấn: thị trấn cổ nằm ở phía bắc tỉnh Chiết Giang, Trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-chon-hong-tran-sau-nhat/3166923/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.