Nhóc tội nghiệp đã lâu không ăn cơm với nhiều người như vậy. Nhưng mà người nhà họ Hoàng ăn cơm không nói chuyện, lúc ăn cơm chỉ nghe thấy tiếng muỗng đũa chạm chén tô. Nhưng dù thế cũng không thể ngăn nổi lòng hiếu kỳ bọn họ dành cho cậu.
Nhóc tội nghiệp ăn cơm mà bị một đám người nhìn chằm chằm như vậy, cảm giác thật áp lực. Đầu của cậu cúi thật thấp, khuôn mặt cũng sắp vùi vào trong chén cơm.
Còn hay có Hoàng Mạc cứu nhóc tội nghiệp lúc dầu sôi lửa bỏng. Ông đặt chén đũa xuống, đảo mắt qua mọi người, nói: "Không lo ăn cơm, nhìn cái gì vậy hả."
Hoàng Mạc cũng đã ăn xong rồi nên ông đứng dậy lên lầu, không thèm lo mấy người lớp già này nữa. Cô dì trên bàn ăn còn tính nói gì đấy, nhưng họ lại thấy kẻ mù lòa cúi đầu nói chuyện với nhóc tội nghiệp. Sau đó cả hai cùng nhau đứng dậy, nói là đã ăn xong.
Người tiếp theo đặt đũa xuống là bà Hoàng. Bà đi thẳng theo bước chân của kẻ mù lòa và nhóc tội nghiệp.
"A Trạch." Chờ đến lúc ba người vào phòng khách thì bà Hoàng mới cất tiếng gọi lại trước mặt cả hai.
"Dạ mẹ." Kẻ mù lòa nắm chặt lấy tay của nhóc tội nghiệp, cười nói: "Cảm ơn mẹ."
Bà Hoàng không ngờ kẻ mù lòa sẽ tự nói ra lời này, bèn hơi xúc động. Con trai của bà vốn trưởng thành hơn những người cùng trang lứa, nay cũng đã lớn rồi.
"A Trạch, để mẹ nói chuyện riêng với Tiểu Ngụ một lát đi."
Kẻ mù lòa gật đầu, thả tay nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-go/1299970/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.