Lúc nhóc tội nghiệp xuống lầu, cậu phát hiện ánh mắt mẹ Khương nhìn cậu là lạ. Cậu đã cố ý mặc áo khoác cao cổ, tưởng là mình kéo khóa chưa hết nên cúi đầu nhìn thoáng qua, nhưng không có vấn đề gì mà!
Nhóc tội nghiệp đi đến trước mặt mẹ Khương, có chút không hiểu nổi, hỏi: "Mẹ Khương, bộ hôm nay trông con có gì ạ?"
"Không có! Hôm nay Tiểu Ngụ còn đẹp hơn mọi ngày!" Mẹ Khương cười tủm tỉm nhìn chung quanh một chút, chắc chắn kẻ mù lòa không có dưới lầu mới tiến đến bên cạnh nhóc tội nghiệp, hạ giọng hỏi thăm.
"Tiểu Ngụ này, hôm qua cậu chủ đánh dấu cậu rồi à?"
Nhóc tội nghiệp lập tức từ đỏ lừ từ mặt đến tận cổ, có chút không được tự nhiên, nói nhỏ: "Mẹ Khương, mẹ... sao mẹ lại hỏi chuyện này?"
"Ôi! Nửa đêm hôm qua mùi tin tức tố nồng đến mức một Beta như tôi cũng ngửi thấy." Mẹ Khương đưa tay đến trước mũi phẩy phẩy mấy cái.
Chân tay nhóc tội nghiệp có chút luống cuống. Cậu không ngờ đêm qua kỳ phát tình của mình lại nghiêm trọng hơn tưởng tượng.
"Con... Dù hôm qua con đã tiêm thuốc ức chế, nhưng sau đó không biết vì sao không dằn xuống được."
Cậu thấy bộ dáng mẹ Khương còn đang hóng diễn biến tiếp theo, đành tiếp tục mở miệng: "Hôm qua anh Trạch có giúp con đánh dấu tạm thời, ém lại kỳ phát tình."
"Ồ..."
Mẹ Khương bừng tỉnh hiểu ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi còn tưởng là đã thành..."
"Gì ạ?" Nhóc tội nghiệp không nghe được câu sau.
Mẹ Khương xoay người cậu, đẩy về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-go/1299957/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.