Nhâm Mục Diệu kinh ngạc, hắn vốn nghĩ cô sẽ khóc lóc thảm thiết một trận, không ngờ ngay lập tức cô có thể bình tĩnh như thế.
Xem ra, cô so với tưởng tượng của hắn càng thú vị hơn, chẳng sao cả, hắn sẽ từ từ chơi đùa cô, từ từ hành hạ cô.
Hắn tà mị cười một tiếng, không đáp, cũng không phủ nhận.
"Tại sao?" Cô quật cường chất vấn, ôm chặt chiếc chăn quấn quanh người, tay nắm thành quyền, móng tay đâm sâu vào da thịt. Cảm giác đau đớn giờ phút này có thể giúp cô kềm nén bi thương, không thể hiện ra sự yếu đuối trước mặt hắn.
"Sao không đi hỏi cậu, mợ cô?" Hắn xoay mình, đặt cô ở phía dưới, "Không ngờ tối hôm qua cô mãnh liệt như thế, mùi vị của cô tôi rất thích." Hơi thở nam tính phả vào gương mặt của Kiều Tâm Du khiến mặt cô thoáng chốc ửng đỏ.
"Anh tránh ra!" Cô dùng một chân đạp, không ngờ đụng tới hạ thể, một cơn đau nhức lan tỏa, sống mũi cay cay, nước mắt bỗng trào ra.
Dường như nước mắt của cô chính là thứ hắn muốn xem, hắn cúi đầu hôn giọt lệ trên má cô, "Thế nào? Sao lại hai lòng như vậy, ngoài miệng vừa nói muốn tôi rời đi, giờ lại dùng nước mắt khiến tôi ở lại." Vừa nói, hắn vừa giơ tay kéo chiếc chăn trên người cô ra.
Kiều Tâm Du bỗng cảm thấy toàn thân lạnh run, "Không được."
"Cái gì không được? Cả người của cô còn chỗ nào tôi chưa thấy, chưa chạm qua......" Tay của hắn không yên ổn, dạo chơi trên người cô.
Nước mắt tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-go-tong-giam-doc-tuyet-tinh-tan-khoc/205634/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.