Nhâm Mục Diệu lại mặt dày mày dạn ngồi trong nhà một tháng, Kiều Tâm Du dùng hết biện pháp, cứng có mềm có, kết quả vẫn không chống lại được kẻ mang bụng dạ xấu xa – tức hắn. Sáng sớm, ánh nắng ấm áp nghiêng người chiếu vào trong phòng ăn, luồng không khí mát mẻ trong lành áp vào mặt mọi người. "Chừng nào anh mới chịu đi làm hả?." Giọng Kiều Tâm Du trầm thấp, mỗi ngày đều hỏi hắn một vấn đề giống nhau. Nhâm Mục Diệu lật qua một trang báo, không chút quan tâm, nói: "Đợi đến khi em mang thai rồi tính sau." "Anh..." Kiều Tâm Du đã gặp qua vô số kẻ mặt dày mày dạn, nhưng chưa từng gặp qua tên nào vô liêm sỉ như hắn. Hắn ném tập đoàn Nhâm thị cho cô, lại còn yên tâm thoải mái đến thế. Đôi mắt đen tối thoáng qua một tia giảo hoạt, "Anh không ngại em vì muốn mang thai mà quyến rũ anh nhiều hơn. Cặp áo lót Lace (viền tơ) màu đen hôm qua rất bốc hỏa..." Kiều Tâm Du đứng lên, bịt kín miệng hắn, áp sát lỗ tai hắn, cáu giận nói: "Khả Khả Nhạc Nhạc còn ở đây đấy!" Khả Khả xốc lên chiếc túi sách nhỏ, "Cha mẹ cứ tiếp tục tình cảm đi, chúng con cũng muốn mẹ sớm mang thai, nhanh kết thúc kiếp sống cơm nhão của cha." Nói xong, Khả Khả kéo Nhạc Nhạc ra khỏi cửa. "Sửa bò của em, em còn chưa uống mà?" Nhạc Nhạc lưu luyến nhìn bàn ăn. "Chúng ta có nên tiếp tục không?" Giọng Nhâm Mục Diệu khàn khàn vang bên tai cô. "Tiếp tục cái gì?" Nhâm Mục Diệu kéo Kiều Tâm Du ngồi lên đùi hắn, "Chúng ta không nên phụ lòng Khả Khả Nhạc Nhạc, tiếp tục "tình cảm" đi thôi?" Hơi thở ấm áp phả vào tai Kiều Tâm Du, giống như những lông bàn chải nhỏ li ti tỉ mỉ phớt trên da cô, không khỏi làm hô hấp cô tăng nhanh. Nụ hôn tỉ mỉ nóng bỏng lưu luyến nơi cổ, bàn tay không an phận dần dần thăm dò vào quần áo cô, dọc theo làn da trắng nõn bóng loáng hư ngọc, mát lạnh như băng tiến lên phía trước. "Ư..." Một tiếng rên rỉ kiều mỵ bật ra khỏi miệng. Nhâm Mục Diệu đặt môi mình lên môi cô, nuốt tất cả âm thanh yêu kiều thuộc về cô vào trong miệng. Chiếc lưỡi linh hoạt thăm dò hơi thở mùi đàn hương từ miệng cô, lật khuấy nên hương vị ngọt ngào, muốn mời cô cùng nhảy. Đột nhiên, dạ dày cô sôi trào như muốn dời núi lấp biển, Kiều Tâm Du lập tức đẩy Nhâm Mục Diệu ra, che miệng, chạy vào toilet. Nhân cơ hội này, Nhâm Mục Diệu đổ ly sữa nóng trên bàn vào bồn hoa nơi góc tường, khiến những chiếc lá cây màu xanh biếc càng thêm xanh tươi. "Ụa, ụa..." Kiều Tâm Du nôn. "Tâm Du, không sao chứ?" Nhâm Mục Diệu đứng ở ngoài cửa. Chờ cảm giác nôn mửa biến mất, Kiều Tâm Du trấn định, bình thản mở cửa, lạnh lùng nói: "Đều tại anh, em trễ giờ làm nữa rồi." "Không sao, giờ làm việc là do mình quy định mà." Nhâm Mục Diệu cảm giác mình có phần thất bại, hắn định mượn cơ hội này để mình lười biếng chút, không ngờ lại thành ra thế này, khiến Kiều Tâm Du không có thời gian để ý đến hắn. ———— Ở nhà trăm ngày, ngoài mặt thì Nhâm Mục Diệu nhàm chán lười biếng, thật ra thì thông qua mạng thegioitruyen.com, hắn cũng giúp Kiều Tâm Du xử lý một chút việc phức tạp. Sắc trời bất tri bất giác tối dần, màu lam đậm nơi chân trời chuyển hóa thành bầu trời đầy sao, báo hiệu ngày mai sẽ là một ngày đẹp. "Khả Khả Nhạc Nhạc, mẹ các con đâu?" Đã trễ thế này, cô phải tan việc từ sớm rồi chứ. Khả Khả đưa một cặp phong bì màu vàng da cho Nhâm Mục Diệu, "Mẹ đi xã giao, đây là giấy tờ chú Phương Đình nhờ con đưa cho mẹ, cha giữ đi." Xã giao? Nhâm Mục Diệu chau mày, "Tâm Du đi đâu?" "Khách sạn cha mở..." Nhâm Mục Diệu không có kiên nhẫn nghe Nhạc Nhạc nói xong, cầm chìa khóa lên, sau đó chạy nhanh ra ngoài. Nhạc Nhạc quay đầu, "Khả Khả, chúng ta hợp tác với mẹ bắt nạt cha như vậy, liệu cha có tức giận không?" "Sẽ!" Khả Khả dừng lại một chút, "Nhưng có mẹ ở đây, cha chỉ có thể chịu ấm ức thôi." Nhâm Mục Diệu cấp tốc chạy tới khách sạn, sau khi hỏi tiếp tân, hắn biết được Kiều Tâm Du vì uống quá nhiều rượu tại bữa tiệc, nên đã nghỉ ngơi tại phòng dành cho tổng thống. "Rầm ——" Nhâm Mục Diệu đá văng cửa, "Ai cho em tham gia loại bữa tiệc thương nhân này hả?" Kiều Tâm Du mặt vô tội nhìn hắn, "Còn không phải tại anh sao! Là anh bảo em làm việc thay anh, đây cũng là một phần trong công việc mà." Cô cầm một ly chứa chất lỏng màu vàng, giơ lên, lúc đang muốn uống vào, đã bị Nhâm Mục Diệu đoạt đi, ngay sau đó, hắn ngửa đầu uống sạch chỉ bằng một hơi. "Rượu bran-đi, em dám uống loại rượu mạnh như vậy?" Trong mắt Kiều Tâm Du thoáng qua một tia giảo hoạt, "Sao anh lại đến đây?" "Còn không phải vì lo cho em..." Nhâm Mục Diệu bày ra vẻ mặt thối tha, "Không phải! Anh còn lâu mới lo lắng cho em, anh chỉ thay Phương Đình giao phần giấy tờ này cho em thôi." "À!" Kiều Tâm Du nhận lấy túi giấy màu vàng, lật xem từng tờ từng tờ, nụ cười sáng chói nở rộ trên mặt. Nhâm Mục Diệu cảm thấy có một dòng nước ấm chảy từ tim xuống tứ chi, hắn kéo kéo cà vạt, cởi hai nút áo sơ mi, "Tâm Du, em không cảm thấy nóng sao? Có phải lò sưởi ở đây mở hơi quá không?" Kiều Tâm Du liếc hắn một cái, lắc đầu, "Gì vậy, anh cảm thấy rất nóng sao?" Nhâm Mục Diệu nhướng mày, phát hiện thân thể đã bắt đầu có phản ứng, khẽ nguyền rủa một tiếng, "Đáng chết! Em cho anh uống cái gì vậy?" Giọng hắn có vẻ khàn đục, nồng đậm dục vọng. "Là thứ anh cho em uống trong lần gặp đầu tiên." Trên mặt Kiều Tâm Du mang theo một nụ cười ranh mãnh nhìn hắn, "Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, cảm giác thế nào?" Cảnh tượng này, gần giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, điểm không giống, chính là hai nhân vật chính đã hoán đổi. Nhâm Mục Diệu khốn khổ quát: "Tâm Du, em nóng lòng muốn có con đến mấy, cũng đâu cần ra đối sách này chứ! Thứ em muốn, anh không cho em à?" Kiều Tâm Du đỏ mặt, lấy bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, "Ký tên đi!" "Đây là cái gì?" "Giải trừ chức vụ của em, sau đó anh về công ty tiếp tục làm việc" Nhâm Mục Diệu cảm thấy có một ngọn lửa nóng bỏng đang hừng hực thiêu đốt trong thân thể, cuồng loạn khốn khổ reo hò, hắn chậm rãi tới gần Kiều Tâm Du, "Cái này, để sau hãy nói, em giúp anh giải độc trước..." Nhâm Mục Diệu nhào tới người Kiều Tâm Du, đè lên người cô, "Rẹt ——" xé rách áo sơ mi của cô, nút cài bắn ra tung toé. Hắn giống như một con mãnh thú mất đi lý trí, ngọn lửa nóng trong đôi mắt đen thiêu đốt hừng hực, mà Kiều Tâm Du đang nằm phía dưới, chính là động vật nhỏ mê người. Hơi thở nóng bỏng phả vào ngực Kiều Tâm Du, kích thích khiến toàn thân cô mềm nhũn, "Mục Diệu... Đừng!" "Lửa là do em đốt, em phải phụ trách dập tắt!" Nói xong, nụ hôn ẩm ướt của hắn lập tức đặt lên ngực cô, bàn tay nóng bỏng chạy khắp lưng cô, làm bóng từng đường vân da trơn mềm, rồi chầm chậm dời xuống, thăm dò nơi đáy quần. "A..." Kiều Tâm Du thở gấp liên tiếp, "Không được! Em đang mang thai!" Nhâm Mục Diệu hơi sững lại, đôi mắt tối tăm mê ly chợt lóe, "Yên tâm, anh sẽ cẩn thận." Hắn cảm giác một đợt rồi lại một đợt sóng nhiệt đang lăn lộn trong cơ thể, như muốn cắn nuốt chôn vùi hắn, cấp bách cần cô hạ nhiệt... Vung tay lên, cởi bỏ tất cả quần áo trên người cô, ngã người ở trên ghế salon mềm mại, đặt người lên thân thể yêu kiều vô lực, rồi lập tức chôn thứ nóng bỏng vào trong thân thể cô. Tiếng rên rỉ kiều mĩ, tiếng thở dốc đục ngầu, giao thoa vào nhau, phổ thành một bài thơ về tình yêu đẹp nhất thế gian. Từng trang giấy một, tựa như những cánh buớm, đáp xuống sàn nhà... Trong không khí quay cuồng hơi thở ái muội, giữa những tiếng thở dốc đục ngầu, mơ hồ bật ra một lời nói, "May mắn kiếp này có anh (em) ..." NGOẠI TRUYỆN 1: KINH NGHIỆM DƯỠNG THAI "Tâm Du, cẩn thận một chút!" Nhâm Mục Diệu vừa nhìn thấy Kiều Tâm Du tắm xong, đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng tắm, hắn lập tức tiến tới đỡ cô. Mang thai hơn 9 tháng, Kiều Tâm Du có chút tăng cân, khuôn mặt trắng đầy đặn, khiến toàn thân cô như phát ra ánh sáng của tình mẫu tử. Kiều Tâm Du ân cần nhìn Nhâm Mục Diệu, "Em không yếu ớt đến mức này đâu?" "Em bây giờ là phụ nữ có thai, lỡ như bị ngã, hay đập đầu vào đâu đó..." "Mục Diệu, anh bắt đầu nhiều lời như thế từ khi nào vậy?" Kiều Tâm Du nhạo báng hắn, sau đó chui vào cái chăn ấm áp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm. Nhâm Mục Diệu cầm quyển sách thật dày trên tủ đầu giường, "Vì để con khỏe mạnh, dưỡng thai là nhất thiết, đứa bé này ngàn vạn lần không thể giống Khả Khả Nhạc Nhạc." Nếu có ba tiểu ác ma, Nhâm Mục Diệu không thể nào tưởng tượng cuộc đời này sẽ hắc ám ra sao, nếu ba tiểu quỷ cùng liên kết với nhau đặt bẫy hắn, đem hắn đi bán, nói không chừng Nhâm Mục Diệu còn có thể giúp chúng nó đếm tiền. Kiều Tâm Du đoạt lấy sách của hắn, "Truyện cổ tích? Xin hỏi, đây là sách dưỡng thai ư, sao em lại có cảm giác đây là sách để đọc trước khi ngủ nhỉ?" "Muốn có một trái tim lương thiện, phải để đứa trẻ chịu ảnh hưởng ngay từ lúc còn chưa nhận thức được thế giới, truyện cổ tích tràn đầy tính thiện lương đẹp đẽ, đây là chọn lựa đầu tiên." Nhâm Mục Diệu còn có một đống lý do khác. Kiều Tâm Du nằm trong khuỷu tay ấm áp của hắn, cọ sát một chút, lựa chọn vị trí thoải mái nhất, "Được rồi! Bây giờ có thể bắt đầu kể chuyện xưa." Một tay Nhâm Mục Diệu cầm sách, tay khác khẽ vuốt ve phần bụng nổi lên của cô, "Bắt đầu từ một truyện cổ của Grimm "Công chúa Bạch Tuyết", Tại một đất nước xa xôi......" "Đất nước xa xôi ấy ở đâu vậy?" Đôi mắt trong veo của Kiều Tâm Du nhìn về phía Nhâm Mục Diệu. "..." Nhâm Mục Diệu suy nghĩ kĩ trong chốc lát, "Em cần chi biết đất nước xa xôi ấy ở đâu? Trên sách viết vậy, sao em hỏi nhiều thế." Kiều Tâm Du nhấp môi, nói: "Anh tiếp tục, tiếp tục..." "... như mong đợi Hoàng Hậu sinh được một cô công chúa nhỏ đáng yêu, da cô bé trắng như tuyết, má đỏ như táo, tóc đen nhánh mềm mại..." Nhâm Mục Diệu đọc đến đây, Kiều Tâm Du thật sự không nhịn nổi, cười ha ha ra tiếng. "Em cười cái gì?" Nhâm Mục Diệu chau mày, không hiểu nguyên do. "Ha ha..." Kiều Tâm Du cười đến chảy nước mắt, "Bạch... công chúa Bạch Tuyết rất giống anh, anh có nhớ lần tỉnh dậy trước kia không, Khả Khả Nhạc Nhạc trang điểm cho anh cực kì kinh hãi? Da trắng như tuyết, hai gò má đỏ như táo, tóc đen nhánh mềm mại..." Sắc mặt Nhâm Mục Diệu tối đen, "Soạt ——" lật trang khác, lạnh lùng nói: "Truyện khác! Đây là truyện của Andersen "Bộ quần áo mới của Hoàng Đế"." Hắn nghĩ thầm trong lòng, truyện này rất ổn, không liên quan gì đến hắn, lại còn có thể dạy con về tính lương thiện thành thật. Hắn còn chưa bắt đầu kể, Kiều Tâm Du lđã nói thầm: "Mục Diệu, đây không phải là câu chuyện nguyên mẫu về thói xấu cởi truồng chạy trên đường phố ở hiện đại sao?" "Chẳng lẽ kể chuyện cổ tích cho em nghe chỉ khiến em liên tưởng đến mấy thứ này ư? Em có thể nói những lời mang tính xây dựng chút không." Rõ ràng là muốn dưỡng thai, sao lại liên tưởng đến mấy cái vấn đề rối rắm này nhỉ. "Vậy em nên có cảm tưởng gì, hỏi anh có thể mặc "Bộ quần áo mới của Hoàng Đế" hay không à?" Đôi mắt tối đen Nhâm Mục Diệu thoáng qua một luồng sáng, "Em không phải đã xem qua rồi ư, phải chăng vóc người anh quá đẹp, khiến em luôn nhớ về chúng?" Nói xong, Nhâm Mục Diệu bắt đầu cởi áo ngủ trên người mình ra. "Anh, anh làm gì đấy?" "Đáp ứng yêu cầu của em, mặc "Bộ quần áo mới của Hoàng Đế"." Nhâm Mục Diệu cởi áo ngủ, lộ ra lồng ngực với đường vân da rõ ràng, bắp thịt to lớn khỏe mạnh, cùng với sắc da màu tiểu mạch. Hắn có vóc người tiêu chuẩn của người mẫu, rất không tệ, nhưng cũng đâu cần khoe khoang đến thế. Kiều Tâm Du lạnh lùng nói: "Anh không xấu hổ à!" "Khụ khụ..." Nhâm Mục Diệu hắng giọng, "Vậy không kể câu truyện này nữa, chúng ta kể truyện cổ tích khác đi! Cái này không tệ nè, "Cô gái của biển"." "Là "Nàng tiên cá"! Anh có bị hoa mắt không?" Kiều Tâm Du ngẩng đầu nhìn Nhâm Mục Diệu, hiện giờ hắn phải đi làm vào ban ngày, lại còn nghĩ đến cô từng giây từng phút một, luôn gọi điện thoại dặn dò cô rất nhiều điều, "Mục Diệu, anh có mệt lắm không, chúng ta đi ngủ đi!" Nhâm Mục Diệu ngáp một cái, lắc đầu, "Không ngủ! Nàng tiên cá không phải là một cô gái sao! Cho nên "Cô gái của biển" chính là "Nàng tiên cá"." Hắn buồn ngủ lắm rồi mà lại còn có thể biên soạn ra cái lý do "cưỡng từ đoạt lý" đến vậy, thật sự rất có năng lực. Kiều Tâm Du nhìn hắn mệt mỏi như thế có chút đau lòng, đoạt lấy sách trong tay hắn, để qua một bên, "Con còn nhỏ, nghe không hiểu chuyện cổ tích đâu! Hay chúng ta nghe nhạc dưỡng thai đi, để nó làm quen với giọng nói của anh." Nhâm Mục Diệu cúi người xuống, ngoắc ngoắc tay về phía bụng Kiều Tâm Du, "Chào con, cha là cha con đây. Con nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, ngàn vạn lần không thể học tập anh và chị con..." "A..." Kiều Tâm Du hét lên một tiếng. "Gì vậy?" Nhâm Mục Diệu căng thẳng hỏi, "Có phải em sắp sinh không?" "Không đúng không đúng!" Trên mặt Kiều Tâm Du xuất hiện ánh sáng hạnh phúc, "Nhóc con đá em." "Tiểu quỷ, con quá bướng bỉnh rồi! Cha không cho phép con bắt nạt mẹ, có nghe hay không! Cha cảnh cáo con, nếu con không ngoan, cẩn thận cha xách con ra ngoài, đánh cho một trận!" Hành động trẻ con của Nhâm Mục Diệu khiến Kiều Tâm Du tức cười, bụng đột nhiên truyền đến từng cơn đau đớn co giật, "A..." Kiều Tâm Du túm chặt cánh tay Nhâm Mục Diệu, "Mục Diệu, đau quá, đau quá, ... hình như em sắp sinh rồi." "Cái gì?" Nhâm Mục Diệu khẩn trương vọt tới bên cô, "Không thể nào, cách ngày sinh dự tính còn một thời gian nữa mà." "Tại anh hết!" Kiều Tâm Du cắn răng chịu đựng đau nhức, quả đấm mảnh mai của cô đấm vào lồng ngực hắn, "Con bị anh dọa sợ nên muốn ra ngoài!" Một hàng vạch đen xuất hiện trên trán Nhâm Mục Diệu, lời của hắn có tác dụng giục sinh ư? Một bé con không đợi kịp muốn ra ngoài thật nhanh: Không phải cha muốn xách con ra ngoài để đánh cho một trận ư, con phải mau mau ra ngoài để có thể chiến đấu một trận với cha chứ. NGOẠI TRUYỆN 2: TÊN CỦA BÉ CƯNG "A..." Tiếng thét chói tai kiệt sức khàn khàn từ trong phòng sinh vọng ra. Nhâm Mục Diệu ở ngay bên cạnh, hai tay hắn cầm thật chặt tay Kiều Tâm Du, "Tâm Du, em cố chịu đựng, con chúng ta sắp chào đời rồi." "A... Đau..." Mồ hôi làm ướt đẫm trán Kiều Tâm Du, những sợi tóc hỗn độn dính chặt vào hai bên trán. "Sinh con có đau không?" Nhâm Mục Diệu nhìn vẻ mặt đau đớn của cô, lẩm bẩm tự hỏi lòng. Kiều Tâm Du thở dài một cái, suy yếu liếc nhìn hắn, "Anh sinh thử một đứa thì biết." A... Hắn cũng muốn giảm bớt đau đớn cho Kiều Tâm Du, nhưng hiển nhiên là có lòng mà không đủ lực, quay đầu hỏi bác sĩ và y tá đỡ đẻ, "Có thuốc mê, thuốc giảm đau, thuốc tê, morphine gì không... Chỉ cần giúp Tâm Du không đau nữa là được." "Thưa ngài, chưa từng có sản phụ nào dùng thuốc mê hay thuốc giảm đau khi sinh con cả. Không biết khoảng cách giữa những cơn đau bụng sinh là bao lâu, thì không thể biết tình trạng co thắt của tử cung." Một bác sĩ nữ lớn tuổi nói. Nhâm Mục Diệu nhất mực yêu cầu, bác sĩ đở đẻ cho Tâm Du nhất định phải là nữ. "Sắp xếp cho cô ấy sinh mổ (c-section) đi!" Nhâm Mục Diệu thật sự không đành lòng nhìn Kiều Tâm Du cứ đau đớn như vậy. Kiều Tâm Du lắc đầu một cái, cắn răng nói: "Không cần! Đau được một nửa rồi, bây giờ lại phải giải phẫu để sinh mổ (c-section),không phải càng đau nhiều hơn sao!" "Tâm Du, cố gắng lên!" Tim Nhâm Mục Diệu đập loạn, vì lo lắng nên hô hấp cũng tăng nhanh. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hắn làm cha, nhưng lúc Khả Khả Nhạc Nhạc ra đời, hắn không có ở bên cạnh, đối với kiến thức nửa vời về sinh đẻ, đến giờ hắn mới biết sinh con là một chuyện khốn khổ đến cỡ nào. "A..." Mới thoải mái được một chút, một cơn đau đớn kịch liệt nữa lại đánh tới, Kiều Tâm Du không nhịn được la lên, cô há mồm thở dốc, oán trách nói: "Đều tại anh! Em mặc kệ, anh bỏ vào, anh phải lấy ra cho em!" Nhâm Mục Diệu liếc thấy y bác sĩ đang lén mỉm cười ở một góc, hắn bất lực cảm thán, "Cái này thật sự rất khó khăn." "Đau quá..." Lại tiếng thét với âm điệu cực cao bật ra khỏi phòng sinh. Khuôn mặt Nhạc Nhạc như đưa đám, "Ông Đinh, mẹ thật thê thảm, cha không phải đang bắt nạt mẹ chứ?" Đinh Hạo Hiên trầm tư một chút, rồi gật đầu, "Xem ra là vậy!" Không bị Nhâm Mục Diệu "bắt nạt", Kiều Tâm Du hiện giờ sẽ đau đớn đến vậy sao? Đinh Hạo Hiên cảm thấy cái Logic này không tệ. "Hừ! Cha xấu xa, chỉ biết bắt nạt mẹ, hãy đợi xem con và Khả Khả giúp mẹ dạy bảo lại cha như thế nào đi!" Hai tay Nhạc Nhạc chống nạnh, đầy lòng căm phẫn nói. Một giọt mồ hôi từ đỉnh đầu Đinh Hạo Hiên chảy xuống, hắn yên lặng cầu nguyện trong lòng —— Nhâm Mục Diệu, tôi không hề đẩy cậu vào tội danh bất nghĩa, cậu ngàn vạn lần đừng tìm tôi tính sổ nhé. "Á á ——" Một tiếng rồi một tiếng thét khốn khổ bộc phát, ngay sau đó, một tiếng khóc rõ to vang lên. "Oa a, oa a..." Một bé gái trắng nõn đang cuộn tròn người lại. "Tâm Du..." Nhâm Mục Diệu hôn lên trán cô, "Vất vả cho em rồi." ————— Trong phòng bệnh thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười nói, Đinh Hạo Hiên, Ám Dạ Tuyệt, còn có cả Phương Đình, tất cả đều đến thăm Kiều Tâm Du . "Nhâm Mục Diệu, cậu đã đặt tên cho bé cưng nhà cậu chưa?" Đinh Hạo Hiên nhắc nhở cái tên được làm cha mừng rỡ đến mức ngây ngô này. Khả Khả bĩu môi, không vui nói: "Cha, tên con và Nhạc Nhạc chỉ là nick name, còn chưa có tên chính thức đấy." "À... Vấn đề này cần phải suy nghĩ thật kỹ, không thể qua loa." Nhâm Mục Diệu ngồi bên giường ôm Kiều Tâm Du . "Tôi nghĩ nên đặt là Nhâm Ngã, Nhâm Ái, Nhâm Nhĩ*. Kết hợp ba cái tên này lại thành "anh yêu em", vừa rất tình cảm, lại còn có cả chất thơ nữa......" (*): Ngã Ái Nhĩ = anh yêu em, Ngã (anh, tôi),Ái (yêu),Nhĩ (em, bạn),còn chữ "Nhâm" trong họ của Nhâm Mục Diệu còn có nghĩa là "mặc cho, mặc kệ, tại nhiệm, đảm đương" Trong lúc Đinh Hạo Hiên vẫn còn tự mãn về tài năng của bản thân, Khả Khả ngồi ở một bên đã lạnh lùng liếc nhìn hắn, "Nhâm Ngã? Ông Đinh, chú muốn mặc kệ cháu "chỉnh" chú, hay muốn mặc kệ cháu tiếp cận chú vậy?" "Khả Khả, em thấy có một cái tên rất hợp với anh —— Nhâm Ngã Hành, thủ lĩnh Ma Giáo." Nhạc Nhạc che miệng cười trộm. Khả Khả lạnh lùng lườm cô nhóc một cái, "Ông Đinh đặt tên cho em là "Nhâm Ái", coi em như cái bệnh viện "nhân ái" đó." "Lấy chỉ số thông minh của Đinh Hạo Hiên, chú ấy làm sao có thể đặt một cái tên mang tính xây dựng chứ?" Đôi mắt đen của Nhâm Mục Diệu chợt lóe, "Nhâm Tuấn Khả, Nhâm Tuyển Nhạc, Nhâm Quân Hoan." Quân khả hoan nhạc*... (*): quân khả hoan nhạc: ai nấy đều hạnh phúc Một tay Khả Khả chống cằm bắt chước vẻ suy tư của người lớn, "Ừm... Miễn cưỡng còn có thể tiếp nhận." Vào lúc này, y tá đẩy cửa ra, ôm Hoan Hoan vừa mới ra đời tới. Đinh Hạo Hiên kích động, ra tay trước Nhâm Mục Diệu một bước, ôm lấy bé con, "Bé cưng của cha nuôi, con không thể giống Khả Khả và Nhạc Nhạc, chẳng có chút lễ phép, gọi cha là Ông Đinh đó!" Nhâm Mục Diệu ép ba đứa nhỏ nhận Đinh Hạo Hiên và Ám Dạ Tuyệt làm cha nuôi, cứ như vậy, mỗi khi hắn muốn dẫn Kiều Tâm Du tới thế giới của hai người, thì có đầy đủ lý do bắt hai vị cha nuôi này trông chừng ba đứa. "Ủa? Sao tự dưng lại nong nóng, ươn ướt nhỉ?" Đinh Hạo Hiên cúi đầu nhìn ngực mình, một vũng nước bỗng từ đâu xuất hiện. Nhạc Nhạc cười trộm, nói: "Hoan Hoan tè dầm rồi." Đinh Hạo Hiên rùng mình, vậy là, một khi tiểu quỷ này trưởng thành, cũng sẽ không "thiện lương" chút nào cả, ba tiểu ác ma, hắn phải đối phó thế nào đây? Đinh Hạo Hiên cẩn thận đưa đứa bé tới tay Nhâm Mục Diệu, "Vậy cậu ẵm đi!" Thân thể Hoan Hoan thật nhỏ thật mềm, trên người còn toát ra mùi sữa thơm, trong lòng Nhâm Mục Diệu bỗng xuất hiện một trận rung động. "Oa a, oa a..." Hoan Hoan mở cái miệng nhỏ nhắn, nhắm chặt hai mắt khóc lớn. "Mau bồng qua cho em xem!" Kiều Tâm Du có kinh nghiệm chăm sóc hai con, rất nhanh thay xong tã giấy cho Hoan Hoan. Lúc cô định kéo áo lên, bỗng nhớ tới điều gì đó, quay đầu lại cười cưới với các chúng nam tử, "Hoan Hoan đói bụng rồi..." Nhâm Mục Diệu lập tức hiểu ý, đuổi ngay những kẻ không phận sự ra khỏi phòng bệnh. Khi hắn nhìn Kiều Tâm Du cho cục cưng bú sữa, bèn cúi đầu xuống, mặt hiện lên biểu cảm dịu dàng, hắn đột nhiên cảm thấy mình thật hạnh phúc, cuộc sống như thế, đã đủ rồi. "Tâm Du, chúng ta tiếp tục cố gắng, sinh đứa thứ tư đi." Kiều Tâm Du bị cái suy nghĩ này của hắn làm cho giật mình, "Gì? Anh tưởng em là lợn à!" "Không phải em nói anh giống "Công chúa Bạch Tuyết" sao, vậy có phải nên có "bảy chú lùn" không?" "Không! Muốn em sinh bảy đứa ư, còn lâu, vóc dáng em sẽ biến dạng nghiêm trọng mất!" "Em yêu, vóc dáng em bây giờ rất đẹp." "Không, muốn sinh anh tự sinh đi..." HẾT
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]