Bà nội Nhâm thấy cô ăn như hổ đói, vội vàng đưa lên một chén canh, "Con ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn."
"Ăn đi!" Một miếng chân giò Thạch Anh được gắp vào dĩa của Kiều Tâm Du, Nhâm Mục Diệu thờ ơ nhìn cô một cái.
Mùi dầu béo ngậy, khó chịu phát ra từ chân giò làm khuấy động lên từng trận đảo lộn trong dạ dày Kiều Tâm Du "Ụa ——" một cơn khí nóng hướng thẳng lên trên cổ họng cô.
"Thật xin lỗi!" Cô vội vàng che miệng, chạy nhanh về phòng vệ sinh.
Mang thai cũng được bốn tháng rồi, đáng lẽ ra cô phải không còn nôn mửa nữa, hoặc chí ít cũng phải giảm bớt rồi mới đúng. Nhưng phản ứng nôn mửa của Kiều Tâm Du lại ngày càng nhiều.
Nhâm Mục Diệu nghiêng mắt, lười liếc nhìn cô, xong xuôi hắn tiếp tục ăn cơm, còn ăn một cách say sưa ngon lành.
Bà nội Nhâm thở mạnh ra, rồi vuốt vuốt đôi đũa trong tay, "Thằng hư này, nó là vợ của cháu, mà cháu cũng không thèm quan tâm sao!"
"Phụ nữ có thai, nôn mửa rất bình thường mà." Nhâm Mục Diệu bình thản nói: "Bà nội à, đầu bếp nấu món ăn này không tệ, bà nên ăn nhiều một chút đi."
Bà nội Nhâm hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, rồi đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.
"Ụa...... ụa ......" Cô nôn tất cả những món ăn khi nãy còn "ăn như hổ đói" ra, nhưng vẫn còn chưa đủ, lại thêm một trận co rút dạ dày kéo tới, khiến tất cả dịch mật còn lại cũng được phun ra ngoài.
Kiều Tâm Du vì không muốn bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-go-tong-giam-doc-tuyet-tinh-tan-khoc/1275751/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.