Phụ nữ luôn để ý đến vóc người mình.
Trong khoảng thời gian ở Athen, chứng nôn buổi sáng của cô càng ngày càng giảm, khẩu vị cũng tốt hơn lên, một ngày sáu phần ăn, cô vẫn cảm thấy không no, đồ ăn vặt cũng không rời tay. Thật giống heo, không phải ăn thì là ngủ. Vậy nên, thể trọng tự nhiên có phần gia tăng.
"Không có không có, em không mập chút nào cả." Nhâm Mục Diệu nhéo nhéo gương mặt trắng mềm như trứng gà của cô, "Nhiều lắm là châu tròn ngọc sáng thôi."
"Nhâm Mục Diệu! Anh lại dám đùa cợt em!" Kiều Tâm Du giận đến quay đầu đi, tầm mắt vừa đúng rơi vào những đám mây ngoài cửa sổ, cảnh sắc ngoài cửa sổ vẫn là một màu trắng, mây khói lượn lờ như thế, cô không phải loại người lần đầu tiên thấy được thì hăng hái lần sau sẽ không. Càng xem nhiều, thì sẽ càng thấy hăng hái hơn. Mà người một khi có được nhiều, sẽ càng cảm thấy chưa đủ, hi vọng được nhiều hơn nhiều hơn nữa. Kiều Tâm Du cảm thấy mình bây giờ trở nên tham lam rồi.
"Em đang nghĩ gì thế?" Nhâm Mục Diệu phát hiện cô bây giờ càng ngày càng thích ngẩn người, hắn bắt đầu không hiểu rõ lòng của cô.
Kiều Tâm Du tỉnh táo lại, khóe miệng nâng lên một nụ cười giảo hoạt, "Thật muốn ném anh ra ngoài, tự do rơi xuống đất."
"Độc nhất là lòng dạ đàn bà, câu nói này không sai chút nào! Xem ra, anh cần phải dạy dỗ em thật tốt." Giọng nói vừa mới rơi xuống, môi mỏng của hắn lập tức chạm vào cánh môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-go-tong-giam-doc-tuyet-tinh-tan-khoc/1275743/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.