Chương trước
Chương sau
Trầm Trạm Vân chầm chậm thoát xuống chiếc áo mỏng manh trên người, xoay thân hình mảnh mai thoát khỏi ràng buộc cao ngất, theo bước chân nhẹ nhàng đung đưa. Cô làm bộ như không có việc gì, quyến rũ, khiêu mi, cười, "Diệu, em thật sự làm anh thất vọng sao?" Tiếng nói đầy ngọt ngào, cô nghiêng mình kề sát vào Nhâm Mục Diệu, ngón tay từ dưới bụng chậm rãi dò vào áo sơ mi của hắn, vuốt ve cơ bắp rắn chắc, đôi chân mảnh khảnh nâng lên mị hoặc, vòng bên eo của hắn, sóng mắt phát ra, "Diệu, em sẽ không làm anh thất vọng đâu."
Mặt Nhâm Mục Diệu đen như vỏ gươm, mày kiếm nhíu lại bắn ra từng đợt mũi nhọn sắc bén "Cút ngay!" Hắn không chút do dự vung tay lên.
Trầm Trạm Vân theo thế ngã trên sàn nhà lạnh lẽo, toàn thân cô run nhẹ, giấu đi đau đớn làm vẻ mặt nhăn nhó, một lần nữa giương lên tươi cười mị hoặc, "Anh yêu, anh muốn ở chỗ này sao? Chúng ta đã thử qua ở bàn làm việc, phòng tắm, ghế sô pha. Nếu là trên sàn nhà lớn này cũng không tệ!"
Một tay cô chống đỡ, thẳng lưng lên, lộ rõ đỉnh núi kiêu ngạo, cao ngất ^ chân hơi rộng mở để nơi thần bí của mình như ẩn như hiện, khiến người mơ màng.
Nhâm Mục Diệu hơi nheo mắt lại, ánh mắt khinh bỉ như đang nhìn thằng hề biểu diễn, không kiên nhẫn hỏi: "Xong chưa? Tôi vốn nghĩ rằng cô là một phụ nữ thông minh, thật không ngờ." Hắn lắc đầu, "Ngực lớn mà không có não."
Nụ cười Trầm Trạm Vân lập tức cứng đờ, đôi mắt sâu đen của cô mơ hồ, vẻ mặt uất ức hỏi: "Tại sao?"
"Tại sao? Nhâm Mục Diệu châm biếm một tiếng. "Một phụ nữ thông minh hẳn là phải biết rõ thân phận và địa vị của mình. Đáng tiếc cô không phải một người như vậy. Chẳng lẽ cô không hiểu có một số việc là không thể làm sao?"
"Anh đang thử em?" Toàn thân Trầm Trạm Vân nằm trên sàn ngọc lạnh lẽo trắng bóng, đèn thủy tinh tỏa ra thứ ánh sáng lung linh rõ ràng.
Con ngươi đen hung dữ như chim ưng của Nhâm Mục Diệu đảo qua một ý cười tà nịnh, "Bây giờ cô có thông minh cũng không kịp nữa rồi." Hắn lấy ra một tờ chi phiếu một trăm ngàn "Cái giá này cô hẳn là hài lòng chứ! Còn nữa căn hộ này đã đứng tên của cô."
"Cho tới bây giờ anh cũng không hề yêu em sao? Không, anh có động tâm với em không?" Trong đôi mắt đen của Trầm Trạm Vân hiện lên tia mong đợi.
Nhâm Mục Diệu nhàn nhạt liếc mắt một cái, giống như cô chỉ là một món đồ bị chơi đùa đến chán ghét, "Một con búp bê, cô cảm thấy thế nào?" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Ha ha ha..." . Trầm Trạm Vân cất tiếng cười to, vẻ mặt đều vặn vẹo, nước mắt từ khóe mắt lã chã rơi xuống, "Thì ra từ đầu tới cuối, anh đều không có một chút tình cảm với em, là em tự mình đa tình, cho rằng em không giống với những cô gái khác trong lòng anh. Xin anh, cho em tiếp tục ở lại bên cạnh anh đi. Van xin anh, lần này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
Cô vứt bỏ tất cả tự tôn của mình, ôm lấy chân Nhâm Mục Diệu hết lời cầu xin.
"Tôi không bao giờ để một người phụ nữ ngu ngốc ở bên người." Nhâm Mục Diệu một cước đá văng cô. "Ngày mai không cần tới làm nữa" .
"Anh yêu Kiều Tâm Du nên mới đối xử với em như vậy! Rốt cuộc em kém cô ta ở chỗ nào." Trầm Trạm Vân than thở khóc lóc.
"Yêu Kiều Tâm Du?" Nhâm Mục Diệu lắc đầu. Cô ta chỉ là kẻ thủ của hắn, hắn làm sao có thể yêu cô ta? Hiện giờ chỉ là đang đùa bỡn cô ta, hưởng thụ khoái ý báo thù mà thôi.
"Rầm!" Nhâm Mục Diệu không chút lưu tình nào đóng sầm cánh cửa, không muốn nhìn cô thêm lần nào nữa.
Trầm Trạm Vân khàn giọng kiệt lực, nước mắt trong suốt rơi xuống, khuôn mặt lộ ra vẻ thực hung ác. Trong con ngươi hiện lên một tia nguy hiểm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Kiều Tâm Du! Tôi sẽ không cho cô sống yên đâu!"
.......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.